Song kiếm lập tức xuất kích, thập tự kiếm sắc bén không thể né tránh.
Một khi kiếm của Sở Mộ đánh trúng Lôi Phách là có thể tạo thành tổn thương cho hắn, dựa theo tiêu chuẩn Thánh Linh phán đoán, Lôi Phách sẽ không thể chiến đấu tiếp, hắn đã thua.
Cuối cùng chỉ còn một mình Không Lưu mà thôi.
Thời khắc mấu chốt, Không Lưu nhúng một tay, hắn đánh ra một đạo công kích cắt ngang Sở Mộ xuất kiếm, từ đó giúp hắn mất đi tiên cơ, Lôi Đình Giáp trên người Lôi Phách khôi phục hoàn tất.
Có lần thất thủ này, Lôi Phách càng chú ý hơn, Sở Mộ không có cơ hội thứ hai.
Cục diện ba người chiến đấu tiếp tục.
Đột nhiên cảnh tượng quái dị xuất hiện.
- Thánh Linh, ta nhận thua.
Bỗng nhiên Lôi Phách lui ra sau và hô to.
Sở Mộ và Không Lưu giật mình, dừng lại, bọn họ không đánh tiếp.
- Vừa rồi xem như ta bại.
Lôi Phách nhìn Sở Mộ, cười nói, bộ dạng của hắn xem Sở Mộ như người cùng cấp.
- Như vậy điểm tích lũy của ngươi cho ai?
Thánh Linh hỏi.
- Sở Mộ.
Lôi Phách không do dự lên tiếng, Không Lưu không có ý kiến, hắn cũng biết, nếu lúc ấy hắn không ra tay, Lôi Phách đã trúng kiếm, thua dưới kiếm của Sở Mộ.
Sở Mộ có được lưỡng điểm tích lũy, mà Lôi Phách còn sáu điểm tích lũy, hắn đã có tám điểm, trên người Không Lưu còn hai điểm, tổng cộng mười điểm.
Không biết mười điểm tích lũy này có thể rút thưởng hay không.
Điểm tích lũy của Lôi Phách dời qua người Sở Mộ, hắn cũng bị lực lượng Thánh Linh truyền ra ngoài.
Trong nơi này chỉ còn lại Không Lưu và Sở Mộ.
Không nói gì, song phương tiếp tục chiến đấu.
Không Lưu sở tu là không gian chi lực, hắn cũng tu hành lực lượng thiên địa khác nhưng không tinh thông bằng không gian chi lực, nếu như có lực lượng khác nhắm vào, Sở Mộ khó có thể thong dong.
Không Lưu nắm giữ không gian chi lực đạt tới cảnh giới kinh người, có thể nói, trong thế giới Thâm Lam không có người nào sánh bằng hắn trên đạo này, trừ khi là Thánh Hoàng chủ tu không gian chi lực, bằng không cũng không có ai vượt qua hắn.
Trong tình huống bị hạn chế, không gian chi lực bị ảnh hưởng, dù sao rất nhiều chiêu thức lợi hại cũng cần lực lượng khổng lồ chèo chống.
Hiện tại Không Lưu bị hạn chế rất lớn, hắn chỉ có thể phát huy lực lượng Thánh cấp tam giai đỉnh phong mà thôi, quả thực có thể dùng quá yếu để hình dung.
Dù là như thế hắn vẫn có thể phát huy vô cùng tinh tế.
Đồng dạng, Sở Mộ cũng bị hạn chế cực lớn.
Song kiếm trong tay Sở Mộ có được linh tính rất mạnh.
Kiếm pháp kinh diễm tuyệt luân, hắn có thể phát huy thỏa thích, làm rất nhiều Kiếm Thánh phải che mặt xấu hổ.
Đáng tiếc, trận chiến như vậy chỉ có Thánh Linh xem mà thôi.
Sở Mộ lại tiến vào trạng thái tiệt sát chi kiếm, thiểu Lôi Phách, tiệt sát chi kiếm của hắn không bị quấy nhiễu quá nhiều.
Dưới tiệt sát chi kiếm, Không Lưu phát hiện mình khó có thể né tránh, khó có thể phản kích, khó có thể đón đỡ, đối phương có thể biết trước tất cả hành động của mình, dùng hai thanh kiếm vô cùng linh tính cắt đứt tất cả thế công bản thân.
Rơi vào đường cùng, Không Lưu thi triển năng lực thuấn di, trong nháy mắt hắn biến mất không còn nữa, thoát ly phạm vi tiệt sát chi kiếm.
Sở Mộ nao nao, này, hắn cũng không cân nhắc điểm này.
Hắn biết rõ tiệt sát chi kiếm có thiếu hụt.
Xem ra tiệt sát chi kiếm không làm gì được Không Lưu, trái lại Không Lưu có đủ loại thủ đoạn, trong tình hình bị hạn chế cũng không làm gì được Sở Mộ, tiếp tục chiến đấu chỉ có thể đánh lâu dài mà thôi.
Thánh Linh cũng không có biện pháp gì, bởi vì không phải Sở Mộ và Không Lưu cố ý, hai người bọn họ thật sự không làm gì được nhau.
- Tuy tu vi của ngươi rất thấp nhưng trận chiến này làm ta rất tận hứng.
Không Lưu kéo xa khoảng cách với Sở Mộ, hắn cười nói:
- Rất hi vọng ngươi phát triển thật nhanh, đi vào phạm vi cường giả tuyệt thế, làm thành viên của chúng ta, đến lúc đó lại đấu thỏa thích.
- Vậy hiện tại?
Sở Mộ hỏi:
- Không đánh sao?
- Ngươi thắng!
Không Lưu nói lời này đã trả lời Sở Mộ.
Hắn vừa dứt lời, Không Lưu đã bị lực lượng Thánh Linh bao phủ và truyền tống ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn lại Sở Mộ.
Hai điểm tích lũy của Không Lưu cũng thuộc về Sở Mộ, hắn có thể rút thưởng.
...
Lúc Lôi Phách xuất hiện ở bên ngoài, mọi người giật mình, bởi vì bọn họ cảm thấy người có thể lưu lại cuối cùng chỉ có Lôi Phác và Không Lưu mà thôi, hiện tại xem ra không phải, người đấu cuối cùng chính là Không Lưu và Sở Mộ, một Thánh cấp nhị tinh.
Không bao lâu, Không Lưu cũng xuất hiện bên ngoài.
Lôi Phách mở to mắt, hắn cười nói:
- Xem ra tên kia là người thắng rồi.
- Ta không cần.
Không Lưu cười nói.
Đúng, cho dù là Lôi Phách hay là Không Lưu, mục đích tiến vào Thiên Cổ Thánh Điện cũng không phải vì truyền thừa Thiên Cổ Thánh Hoàng, bọn họ đạt được thì cũng thôi, chỉ có thể dùng làm tham khảo, nhưng bọn họ phát hiện Sở Mộ thú vị hơn, càng chờ mong Sơ Mộ phát triển.
Người thắng cuối cùng là Sở Mộ!
Bên ngoài Thiên Cổ Thánh Điện có không biết bao nhiêu người đỏ mắt, ghen ghét và hâm mộ.
- Thiên phú kẻ này không gì so sánh nổi, kinh thái tuyệt diễm, nếu hắn đạt được truyền thừa của Thiên Cổ Thánh Hoàng, thành tựu của hắn bất khả hạn lượng.
Không Lưu nói suy nghĩ của mình.
- Không ngờ hắn đạt được truyền thừa của Thiên Cổ Thánh Hoàng.
Sắc mặt Diêm Chính Khang trắng bệch.
Thánh Hoàng tương đương với Đại Đế của Cổ Thần Giới, hiển nhiên Thiên Cổ Thánh Hoàng không phải Thánh Hoàng tầm thường, là Thánh Toàng rất cường đại, truyền thừa của hắn còn mạnh hơn các Thánh Hoàng khác.
Đạt được truyền thừa của Thiên Cổ Thánh Hoàng, khẳng định sẽ có được tất cả tài nguyên và bảo vật trong Thiên Cổ Thánh Điện, tu hành ngày sau tất nhiên tăng mạnh, nghĩ tới đây đã làm nhiều người đố kỵ.
...
- Chúc mừng ngươi trở thành người thắng cuối cùng, mua đón truyền thừa của Thánh Hoàng.
Thánh Linh thúc giục.
- Ta có mười điểm tích lũy, có thể rút thưởng.
Sở Mộ hỏi ngược lại, hắn cũng không gấp gáp như vậy.
- Có thể, rút đi.
Dường như Thánh Linh có chút không chờ dợi được, đĩa ngọc rút thưởng xuất hiện trước mặt Sở Mộ.
- Mau rút đi!
Sở Mộ khó hiểu, vì sao Thánh Linh lại vội vàng như thế, không còn thong dong như cũ.
- Truyền thừa của chủ nhân ta lưu lại là vì chọn lựa người truyền thừa, mà thiên phú của ngươi tuyệt đối là tốt nhất, cho nên ta không chờ được muốn xem một chút sau khi ngươi đạt được truyền thừa sẽ mạnh tới mức nào, về sau phải chẳng có đạt tới cảnh giới cao như chủ nhân của ta không.
Dường như Thánh Linh hiểu mình quá xúc động, vội vàng giải thích với Sở Mộ.
Một khi kiếm của Sở Mộ đánh trúng Lôi Phách là có thể tạo thành tổn thương cho hắn, dựa theo tiêu chuẩn Thánh Linh phán đoán, Lôi Phách sẽ không thể chiến đấu tiếp, hắn đã thua.
Cuối cùng chỉ còn một mình Không Lưu mà thôi.
Thời khắc mấu chốt, Không Lưu nhúng một tay, hắn đánh ra một đạo công kích cắt ngang Sở Mộ xuất kiếm, từ đó giúp hắn mất đi tiên cơ, Lôi Đình Giáp trên người Lôi Phách khôi phục hoàn tất.
Có lần thất thủ này, Lôi Phách càng chú ý hơn, Sở Mộ không có cơ hội thứ hai.
Cục diện ba người chiến đấu tiếp tục.
Đột nhiên cảnh tượng quái dị xuất hiện.
- Thánh Linh, ta nhận thua.
Bỗng nhiên Lôi Phách lui ra sau và hô to.
Sở Mộ và Không Lưu giật mình, dừng lại, bọn họ không đánh tiếp.
- Vừa rồi xem như ta bại.
Lôi Phách nhìn Sở Mộ, cười nói, bộ dạng của hắn xem Sở Mộ như người cùng cấp.
- Như vậy điểm tích lũy của ngươi cho ai?
Thánh Linh hỏi.
- Sở Mộ.
Lôi Phách không do dự lên tiếng, Không Lưu không có ý kiến, hắn cũng biết, nếu lúc ấy hắn không ra tay, Lôi Phách đã trúng kiếm, thua dưới kiếm của Sở Mộ.
Sở Mộ có được lưỡng điểm tích lũy, mà Lôi Phách còn sáu điểm tích lũy, hắn đã có tám điểm, trên người Không Lưu còn hai điểm, tổng cộng mười điểm.
Không biết mười điểm tích lũy này có thể rút thưởng hay không.
Điểm tích lũy của Lôi Phách dời qua người Sở Mộ, hắn cũng bị lực lượng Thánh Linh truyền ra ngoài.
Trong nơi này chỉ còn lại Không Lưu và Sở Mộ.
Không nói gì, song phương tiếp tục chiến đấu.
Không Lưu sở tu là không gian chi lực, hắn cũng tu hành lực lượng thiên địa khác nhưng không tinh thông bằng không gian chi lực, nếu như có lực lượng khác nhắm vào, Sở Mộ khó có thể thong dong.
Không Lưu nắm giữ không gian chi lực đạt tới cảnh giới kinh người, có thể nói, trong thế giới Thâm Lam không có người nào sánh bằng hắn trên đạo này, trừ khi là Thánh Hoàng chủ tu không gian chi lực, bằng không cũng không có ai vượt qua hắn.
Trong tình huống bị hạn chế, không gian chi lực bị ảnh hưởng, dù sao rất nhiều chiêu thức lợi hại cũng cần lực lượng khổng lồ chèo chống.
Hiện tại Không Lưu bị hạn chế rất lớn, hắn chỉ có thể phát huy lực lượng Thánh cấp tam giai đỉnh phong mà thôi, quả thực có thể dùng quá yếu để hình dung.
Dù là như thế hắn vẫn có thể phát huy vô cùng tinh tế.
Đồng dạng, Sở Mộ cũng bị hạn chế cực lớn.
Song kiếm trong tay Sở Mộ có được linh tính rất mạnh.
Kiếm pháp kinh diễm tuyệt luân, hắn có thể phát huy thỏa thích, làm rất nhiều Kiếm Thánh phải che mặt xấu hổ.
Đáng tiếc, trận chiến như vậy chỉ có Thánh Linh xem mà thôi.
Sở Mộ lại tiến vào trạng thái tiệt sát chi kiếm, thiểu Lôi Phách, tiệt sát chi kiếm của hắn không bị quấy nhiễu quá nhiều.
Dưới tiệt sát chi kiếm, Không Lưu phát hiện mình khó có thể né tránh, khó có thể phản kích, khó có thể đón đỡ, đối phương có thể biết trước tất cả hành động của mình, dùng hai thanh kiếm vô cùng linh tính cắt đứt tất cả thế công bản thân.
Rơi vào đường cùng, Không Lưu thi triển năng lực thuấn di, trong nháy mắt hắn biến mất không còn nữa, thoát ly phạm vi tiệt sát chi kiếm.
Sở Mộ nao nao, này, hắn cũng không cân nhắc điểm này.
Hắn biết rõ tiệt sát chi kiếm có thiếu hụt.
Xem ra tiệt sát chi kiếm không làm gì được Không Lưu, trái lại Không Lưu có đủ loại thủ đoạn, trong tình hình bị hạn chế cũng không làm gì được Sở Mộ, tiếp tục chiến đấu chỉ có thể đánh lâu dài mà thôi.
Thánh Linh cũng không có biện pháp gì, bởi vì không phải Sở Mộ và Không Lưu cố ý, hai người bọn họ thật sự không làm gì được nhau.
- Tuy tu vi của ngươi rất thấp nhưng trận chiến này làm ta rất tận hứng.
Không Lưu kéo xa khoảng cách với Sở Mộ, hắn cười nói:
- Rất hi vọng ngươi phát triển thật nhanh, đi vào phạm vi cường giả tuyệt thế, làm thành viên của chúng ta, đến lúc đó lại đấu thỏa thích.
- Vậy hiện tại?
Sở Mộ hỏi:
- Không đánh sao?
- Ngươi thắng!
Không Lưu nói lời này đã trả lời Sở Mộ.
Hắn vừa dứt lời, Không Lưu đã bị lực lượng Thánh Linh bao phủ và truyền tống ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn lại Sở Mộ.
Hai điểm tích lũy của Không Lưu cũng thuộc về Sở Mộ, hắn có thể rút thưởng.
...
Lúc Lôi Phách xuất hiện ở bên ngoài, mọi người giật mình, bởi vì bọn họ cảm thấy người có thể lưu lại cuối cùng chỉ có Lôi Phác và Không Lưu mà thôi, hiện tại xem ra không phải, người đấu cuối cùng chính là Không Lưu và Sở Mộ, một Thánh cấp nhị tinh.
Không bao lâu, Không Lưu cũng xuất hiện bên ngoài.
Lôi Phách mở to mắt, hắn cười nói:
- Xem ra tên kia là người thắng rồi.
- Ta không cần.
Không Lưu cười nói.
Đúng, cho dù là Lôi Phách hay là Không Lưu, mục đích tiến vào Thiên Cổ Thánh Điện cũng không phải vì truyền thừa Thiên Cổ Thánh Hoàng, bọn họ đạt được thì cũng thôi, chỉ có thể dùng làm tham khảo, nhưng bọn họ phát hiện Sở Mộ thú vị hơn, càng chờ mong Sơ Mộ phát triển.
Người thắng cuối cùng là Sở Mộ!
Bên ngoài Thiên Cổ Thánh Điện có không biết bao nhiêu người đỏ mắt, ghen ghét và hâm mộ.
- Thiên phú kẻ này không gì so sánh nổi, kinh thái tuyệt diễm, nếu hắn đạt được truyền thừa của Thiên Cổ Thánh Hoàng, thành tựu của hắn bất khả hạn lượng.
Không Lưu nói suy nghĩ của mình.
- Không ngờ hắn đạt được truyền thừa của Thiên Cổ Thánh Hoàng.
Sắc mặt Diêm Chính Khang trắng bệch.
Thánh Hoàng tương đương với Đại Đế của Cổ Thần Giới, hiển nhiên Thiên Cổ Thánh Hoàng không phải Thánh Hoàng tầm thường, là Thánh Toàng rất cường đại, truyền thừa của hắn còn mạnh hơn các Thánh Hoàng khác.
Đạt được truyền thừa của Thiên Cổ Thánh Hoàng, khẳng định sẽ có được tất cả tài nguyên và bảo vật trong Thiên Cổ Thánh Điện, tu hành ngày sau tất nhiên tăng mạnh, nghĩ tới đây đã làm nhiều người đố kỵ.
...
- Chúc mừng ngươi trở thành người thắng cuối cùng, mua đón truyền thừa của Thánh Hoàng.
Thánh Linh thúc giục.
- Ta có mười điểm tích lũy, có thể rút thưởng.
Sở Mộ hỏi ngược lại, hắn cũng không gấp gáp như vậy.
- Có thể, rút đi.
Dường như Thánh Linh có chút không chờ dợi được, đĩa ngọc rút thưởng xuất hiện trước mặt Sở Mộ.
- Mau rút đi!
Sở Mộ khó hiểu, vì sao Thánh Linh lại vội vàng như thế, không còn thong dong như cũ.
- Truyền thừa của chủ nhân ta lưu lại là vì chọn lựa người truyền thừa, mà thiên phú của ngươi tuyệt đối là tốt nhất, cho nên ta không chờ được muốn xem một chút sau khi ngươi đạt được truyền thừa sẽ mạnh tới mức nào, về sau phải chẳng có đạt tới cảnh giới cao như chủ nhân của ta không.
Dường như Thánh Linh hiểu mình quá xúc động, vội vàng giải thích với Sở Mộ.