Một số người nghĩ dù Sở Mộ chưa bằng Tư Không Chiến nhưng hắn biểu hiện ra thiên phú, tiềm lực tuyệt đối đuổi kịp Tư Không Chiến, không chừng thời gian lâu sẽ vượt qua gã.
Tổ chức có nhân vật như vậy làm thái thượng trưởng lão thì cũng có tiềm lực kinh người.
Ngoài ra một số người xông khôi lỗi kiếm trận kiếm thành tích khá tốt, ví dụ ai đó qua cửa thứ sáu, nếu lúc bình thường sẽ gây chấn động một thời. Đáng tiếc thời cơ không đúng, hoàn toàn bị Sở Mộ, Tần Sơn Hà, Tư Không Chiến che mờ, họ rất là buồn bực.
Hết cách, lúc này ai cũng muốn giành cao thấp với nhóm Sở Mộ, Tần Sơn Hà thì trừ phi cũng xông qua cửa thứ bảy khôi lỗi kiếm trận. Nhưng Bát Tướng kiếm trận uy lực quá mạnh mẽ, để vượt qua nó rất khó khăn, nhiều Kiếm Giả thiên tài ngực có chí lớn nhìn trận thở dài.
Bọn họ muốn qua cửa thứ bảy khôi lỗi kiếm trận còn cần tu luyện nhiều năm mới làm được, có lẽ khi đó bọn họ đã trở thành đệ tử tinh anh.
Với Sở Mộ thì bên ngoài khắc khẩu bàn tán không liên quan đến hắn, mỗi lần nghe Giang Xuyên báo lại hắn chỉ cười trừ.
Mọi thứ chỉ là tiếng ảo, thực lực của bản thân mới là lẽ phải.
Thời gian trôi, chớp mắt mười mấy ngày trôi qua, Kiếm Lâu của Sở Mộ nghênh đón một nhân vật nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tần Sơn Hà tự mình tới cửa tìm Sở Mộ làm hắn bất ngờ.
Tần Sơn Hà vạm vỡ cao gần hai thước, người mang theo sát khí mãnh liệt cực kỳ khiếp người, mặt mũi thô kệch, đường nét khuôn mặt khắc sâu rất là dương cương bá đạo. Đôi mắt sáng ngừoi bắn ra tia sắc bén chất chứa chút sát khí.
Bị ánh mắt Tần Sơn Hà quét qua làm Giang Xuyên, Đinh Huyền rùng mình bản năng lùi hai bước, cực kỳ cảnh giác nhìn gã. Hai người thầm sợ hãi như con mồi bị cọp nhìn chằm chằm, điếng hồn.
Ánh mắt Tần Sơn Hà không dừng lại trên người Đinh Huyền, Giang Xuyên mà liếc sang Sở Mộ, chợt mắt gã sáng hơn, sắc lạnh hơn, sát khí đáng sợ bắn ra. Đinh Huyền, Giang Xuyên lại biến sắc mặt, gần như nín thở.
Sở Mộ đón nhận sát khí hơi nhướng mày. Sát khí của Tần Sơn Hà quá mãnh liệt trùng kích làm Sở Mộ cảm giác như ở trong sân giết chóc Tu La, hắn thầm than. Hai tay Tần Sơn Hà không biết dính bao nhiêu máu tanh, kiếm của gã đã giết bao nhiêu sinh linh.
Về sát khí thì Sở Mộ thua xa Tần Sơn Hà, nhưng về ý niệm tinh thần cường đại thì Tần Sơn Hà không cách nào so sánh với hắn. Nên sát khí mãnh liệt của ý niệm tinh thần ập đến mà sắc mặt Sở Mộ vẫn như thường, tựa như sát khí đậm đặc nghẹt thở kia chỉ là gió nhẹ phất qua.
Sát khí không thể lay động Sở Mộ một li, Tần Sơn Hà thu về sát khí nhưng chúng nó vẫn quấn quanh người gã thật đáng sợ.
Ngón cái Tần Sơn Hà chỉ vào mình, ồm ồm nói với Sở Mộ:
- Tần Sơn Hà.
Sở Mộ thản nhiên nói:
- Sở Mộ.
Tần Sơn Hà cười sang sảng:
- Quả nhiên danh bất hư truyền, ta đến đúng rồi.
Sở Mộ giơ tay mời Tần Sơn Hà ngồi:
- Ngồi.
Đinh Huyền, Giang Xuyên thừa dịp chuồn đi. Vì trước mặt Tần Sơn Hà làm hai người rất khó chịu, người cứng ngắc dựng đứng lông tơ, như thể Tần Sơn Hà tùy thời sẽ lao lên tấn công họ.
Đó là vì thực lực của Tần Sơn Hà siêu mạnh, qua thời gian dài chiến đấu giết chóc làm khí thế trên người vô cùng đáng sợ. Tần Sơn Hà không thể khống chế hoàn mỹ, lộ ra một chút đã làm Đinh Huyền, Giang Xuyên thua xa gã khó giữ được sự bình tĩnh.
Đinh Huyền, Giang Xuyên rời đi, đại sảnh Kiếm Lâu chỉcòn lại Sở Mộ và Tần Sơn Hà.
Tần Sơn Hà luôn nhìn Sở Mộ chăm chú như muốn xuyên thấu mọi bí mật của hắn, nhưng gã nhìn sao cũng không thấy ra cái gì, càng xem càng hoang mang.
Tần Sơn Hà vừa về Thiên Phong kiếm cung liền xông cửa thứ bảy khôi lỗi kiếm trận, vượt qua ải rồi gã trở về Kiếm Lâu của mình, tìm hiểu việc lớn xảy ra trong Thiên Phong kiếm cung vào lúc gã vắng mặt.
Sở Mộ đang nổi tiếng thật tự nhiên lọt vào tầm ngắm của Tần Sơn Hà.
Tần Sơn Hà biết các tin tức liên quan Sở Mộ, gã rất ngạc nhiên và sinh ra hứng thú, muốn tìm tòi nghiên cứu. Nên Tần Sơn Hà tìm thời gian tự mình tới cửa bái phỏng.
- Nghe nói ngươi đạt được kiếm thuật Vô Song chi vinh diệu, vậy là tạo nghệ kiếm thuật của ngươi rất cao sâu.
Tần Sơn Hà nói thẳng:
- Ta hy vọng ngươi có thể luận bàn cùng ta.
Sở Mộ kinh ngạc hỏi:
- Luận bàn kiếm thuật?
Sở Mộ đoán Tần Sơn Hà tìm đến cửa hơn phân nửa là muốn đánh nhau, dù sao dạo này hắn khá nổi tiếng, vượt qua cửa thứ bảy khôi lỗi kiếm trận, Tần Sơn Hà cũng qua cửa thứ bảy. Không ngờ mục đích của Tần Sơn Hà là muốn đấu kiếm thuật với hắn.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tần Sơn Hà là Sở Mộ đã cảm thấy người này không tồi, có thể kết bạn. Nên khi Tần Sơn Hà đòi luận bàn kiếm thuật thì Sở Mộ đồng ý ngay.
Tần Sơn Hà cười sang sảng:
- Tốt, sảng khoái!
Hai bên đi tầng một Kiếm Lâu.
Luận bàn kiếm thuật sẽ không sử dụng kiếm ý kiếm nguyên, lực lượng áo nghĩa nên tầng một Kiếm Lâu là đủ.
Tần Sơn Hà cao to vạm vỡ, kiếm của gã cũng đặc sắc.
Một thanh cự kiếm to cỡ bàn tay, dài một thước rưỡi nằm trong tay phải của Tần Sơn Hà. Lưỡi kiếm rộng hơn thân kiếm một lóng tay, đặc biệt sắc bén lấp lóe tia sáng lạnh chói mắt.
Tần Sơn Hà vung nhẹ, kiếm kèm theo tiếng rít chứng minh sức mạnh cánh tay kinh người, cũng khiến Sở Mộ biết trọng lượng của cự kiếm khủng cỡ nào.
Tần Sơn Hà cầm cự kiếm bỗng khí thế thay đổi, tựa như ngọn núi sừng sững bất động.
Tần Sơn Hà quát như sấm ầm vang bên tai Sở Mộ:
- Đỡ một kiếm của ta đi!
Nếu ý niệm tinh thần không đủ mạnh thì tiếng gầm này sẽ làm đối thủ choáng váng mặt mày mặc cho Tần Sơn Hà hành.
Tần Sơn Hà lao ra một bước như tên bắn, cự kiếm phá không đâm tới, như dời núi lấp biển làm Sở Mộ cảm giác như bị một ngọn núi đụng trúng, sóng dữ khủng khiếp ập đến.
Phạm vi ba thước quanh cự kiếm dường như không gian bị lực lượng kỳ lạ ảnh hưởng trở nên vặn vẹo.
Con ngươi Sở Mộ co rút bắn ra tia sáng sắc bén:
- Lực lượng lĩnh vực kiếm thuật... đệ tam trọng!
Hèn gì Tần Sơn Hà đòi luận bàn kiếm thuật, hóa ra tạo nghệ kiếm thuật của gã đã đến lĩnh vực đệ tam trọng.
Vào tuổi này Kiếm Giả đến lĩnh vực kiếm thuật đệ tam trọng khá hiếm hoi, mỗi người đều là thiên tài kiếm thuật, hèn chi Tần Sơn Hà có tự tin đó.
Bước chân Sở Mộ như trợt trên băng, nháy mắt biến chuyển, nhẹ nhàng tự nhiên. Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra khỏi vỏ đâm vào góc độ Tần Sơn Hà không ngờ, như từ trời đến cắt vào chỗ yếu nhất của cự kiếm, đâm hướng gã.
Tổ chức có nhân vật như vậy làm thái thượng trưởng lão thì cũng có tiềm lực kinh người.
Ngoài ra một số người xông khôi lỗi kiếm trận kiếm thành tích khá tốt, ví dụ ai đó qua cửa thứ sáu, nếu lúc bình thường sẽ gây chấn động một thời. Đáng tiếc thời cơ không đúng, hoàn toàn bị Sở Mộ, Tần Sơn Hà, Tư Không Chiến che mờ, họ rất là buồn bực.
Hết cách, lúc này ai cũng muốn giành cao thấp với nhóm Sở Mộ, Tần Sơn Hà thì trừ phi cũng xông qua cửa thứ bảy khôi lỗi kiếm trận. Nhưng Bát Tướng kiếm trận uy lực quá mạnh mẽ, để vượt qua nó rất khó khăn, nhiều Kiếm Giả thiên tài ngực có chí lớn nhìn trận thở dài.
Bọn họ muốn qua cửa thứ bảy khôi lỗi kiếm trận còn cần tu luyện nhiều năm mới làm được, có lẽ khi đó bọn họ đã trở thành đệ tử tinh anh.
Với Sở Mộ thì bên ngoài khắc khẩu bàn tán không liên quan đến hắn, mỗi lần nghe Giang Xuyên báo lại hắn chỉ cười trừ.
Mọi thứ chỉ là tiếng ảo, thực lực của bản thân mới là lẽ phải.
Thời gian trôi, chớp mắt mười mấy ngày trôi qua, Kiếm Lâu của Sở Mộ nghênh đón một nhân vật nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tần Sơn Hà tự mình tới cửa tìm Sở Mộ làm hắn bất ngờ.
Tần Sơn Hà vạm vỡ cao gần hai thước, người mang theo sát khí mãnh liệt cực kỳ khiếp người, mặt mũi thô kệch, đường nét khuôn mặt khắc sâu rất là dương cương bá đạo. Đôi mắt sáng ngừoi bắn ra tia sắc bén chất chứa chút sát khí.
Bị ánh mắt Tần Sơn Hà quét qua làm Giang Xuyên, Đinh Huyền rùng mình bản năng lùi hai bước, cực kỳ cảnh giác nhìn gã. Hai người thầm sợ hãi như con mồi bị cọp nhìn chằm chằm, điếng hồn.
Ánh mắt Tần Sơn Hà không dừng lại trên người Đinh Huyền, Giang Xuyên mà liếc sang Sở Mộ, chợt mắt gã sáng hơn, sắc lạnh hơn, sát khí đáng sợ bắn ra. Đinh Huyền, Giang Xuyên lại biến sắc mặt, gần như nín thở.
Sở Mộ đón nhận sát khí hơi nhướng mày. Sát khí của Tần Sơn Hà quá mãnh liệt trùng kích làm Sở Mộ cảm giác như ở trong sân giết chóc Tu La, hắn thầm than. Hai tay Tần Sơn Hà không biết dính bao nhiêu máu tanh, kiếm của gã đã giết bao nhiêu sinh linh.
Về sát khí thì Sở Mộ thua xa Tần Sơn Hà, nhưng về ý niệm tinh thần cường đại thì Tần Sơn Hà không cách nào so sánh với hắn. Nên sát khí mãnh liệt của ý niệm tinh thần ập đến mà sắc mặt Sở Mộ vẫn như thường, tựa như sát khí đậm đặc nghẹt thở kia chỉ là gió nhẹ phất qua.
Sát khí không thể lay động Sở Mộ một li, Tần Sơn Hà thu về sát khí nhưng chúng nó vẫn quấn quanh người gã thật đáng sợ.
Ngón cái Tần Sơn Hà chỉ vào mình, ồm ồm nói với Sở Mộ:
- Tần Sơn Hà.
Sở Mộ thản nhiên nói:
- Sở Mộ.
Tần Sơn Hà cười sang sảng:
- Quả nhiên danh bất hư truyền, ta đến đúng rồi.
Sở Mộ giơ tay mời Tần Sơn Hà ngồi:
- Ngồi.
Đinh Huyền, Giang Xuyên thừa dịp chuồn đi. Vì trước mặt Tần Sơn Hà làm hai người rất khó chịu, người cứng ngắc dựng đứng lông tơ, như thể Tần Sơn Hà tùy thời sẽ lao lên tấn công họ.
Đó là vì thực lực của Tần Sơn Hà siêu mạnh, qua thời gian dài chiến đấu giết chóc làm khí thế trên người vô cùng đáng sợ. Tần Sơn Hà không thể khống chế hoàn mỹ, lộ ra một chút đã làm Đinh Huyền, Giang Xuyên thua xa gã khó giữ được sự bình tĩnh.
Đinh Huyền, Giang Xuyên rời đi, đại sảnh Kiếm Lâu chỉcòn lại Sở Mộ và Tần Sơn Hà.
Tần Sơn Hà luôn nhìn Sở Mộ chăm chú như muốn xuyên thấu mọi bí mật của hắn, nhưng gã nhìn sao cũng không thấy ra cái gì, càng xem càng hoang mang.
Tần Sơn Hà vừa về Thiên Phong kiếm cung liền xông cửa thứ bảy khôi lỗi kiếm trận, vượt qua ải rồi gã trở về Kiếm Lâu của mình, tìm hiểu việc lớn xảy ra trong Thiên Phong kiếm cung vào lúc gã vắng mặt.
Sở Mộ đang nổi tiếng thật tự nhiên lọt vào tầm ngắm của Tần Sơn Hà.
Tần Sơn Hà biết các tin tức liên quan Sở Mộ, gã rất ngạc nhiên và sinh ra hứng thú, muốn tìm tòi nghiên cứu. Nên Tần Sơn Hà tìm thời gian tự mình tới cửa bái phỏng.
- Nghe nói ngươi đạt được kiếm thuật Vô Song chi vinh diệu, vậy là tạo nghệ kiếm thuật của ngươi rất cao sâu.
Tần Sơn Hà nói thẳng:
- Ta hy vọng ngươi có thể luận bàn cùng ta.
Sở Mộ kinh ngạc hỏi:
- Luận bàn kiếm thuật?
Sở Mộ đoán Tần Sơn Hà tìm đến cửa hơn phân nửa là muốn đánh nhau, dù sao dạo này hắn khá nổi tiếng, vượt qua cửa thứ bảy khôi lỗi kiếm trận, Tần Sơn Hà cũng qua cửa thứ bảy. Không ngờ mục đích của Tần Sơn Hà là muốn đấu kiếm thuật với hắn.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tần Sơn Hà là Sở Mộ đã cảm thấy người này không tồi, có thể kết bạn. Nên khi Tần Sơn Hà đòi luận bàn kiếm thuật thì Sở Mộ đồng ý ngay.
Tần Sơn Hà cười sang sảng:
- Tốt, sảng khoái!
Hai bên đi tầng một Kiếm Lâu.
Luận bàn kiếm thuật sẽ không sử dụng kiếm ý kiếm nguyên, lực lượng áo nghĩa nên tầng một Kiếm Lâu là đủ.
Tần Sơn Hà cao to vạm vỡ, kiếm của gã cũng đặc sắc.
Một thanh cự kiếm to cỡ bàn tay, dài một thước rưỡi nằm trong tay phải của Tần Sơn Hà. Lưỡi kiếm rộng hơn thân kiếm một lóng tay, đặc biệt sắc bén lấp lóe tia sáng lạnh chói mắt.
Tần Sơn Hà vung nhẹ, kiếm kèm theo tiếng rít chứng minh sức mạnh cánh tay kinh người, cũng khiến Sở Mộ biết trọng lượng của cự kiếm khủng cỡ nào.
Tần Sơn Hà cầm cự kiếm bỗng khí thế thay đổi, tựa như ngọn núi sừng sững bất động.
Tần Sơn Hà quát như sấm ầm vang bên tai Sở Mộ:
- Đỡ một kiếm của ta đi!
Nếu ý niệm tinh thần không đủ mạnh thì tiếng gầm này sẽ làm đối thủ choáng váng mặt mày mặc cho Tần Sơn Hà hành.
Tần Sơn Hà lao ra một bước như tên bắn, cự kiếm phá không đâm tới, như dời núi lấp biển làm Sở Mộ cảm giác như bị một ngọn núi đụng trúng, sóng dữ khủng khiếp ập đến.
Phạm vi ba thước quanh cự kiếm dường như không gian bị lực lượng kỳ lạ ảnh hưởng trở nên vặn vẹo.
Con ngươi Sở Mộ co rút bắn ra tia sáng sắc bén:
- Lực lượng lĩnh vực kiếm thuật... đệ tam trọng!
Hèn gì Tần Sơn Hà đòi luận bàn kiếm thuật, hóa ra tạo nghệ kiếm thuật của gã đã đến lĩnh vực đệ tam trọng.
Vào tuổi này Kiếm Giả đến lĩnh vực kiếm thuật đệ tam trọng khá hiếm hoi, mỗi người đều là thiên tài kiếm thuật, hèn chi Tần Sơn Hà có tự tin đó.
Bước chân Sở Mộ như trợt trên băng, nháy mắt biến chuyển, nhẹ nhàng tự nhiên. Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra khỏi vỏ đâm vào góc độ Tần Sơn Hà không ngờ, như từ trời đến cắt vào chỗ yếu nhất của cự kiếm, đâm hướng gã.