- Không có.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, thực sự hắn cũng không có chứng cứ trực tiếp. Nhưng mà chỉ cần bản thân hắn hiểu rõ là được. Hiện tại giết không nổi, không có nghĩa là về sau giết không được.
- Đã không có chứng cứ trực tiếp thì chứng minh việc này không có liên quan tới Nghiêm Khai Minh. Vậy tạm thời như vậy đi. Ta sẽ đi điều tra, đến lúc đó sẽ cho ngươi một công đạo.
Vu Nhai nói, không để cho Sở Mộ có cơ hội phản bác. Hắn tiếp tục nói:
- Hung danh của Biên Hoang ngũ hung rất thịnh, hơn nữa mỗi một người đều rất giảo hoạt. Lần này ngươi giết chết Lâm Trung Lang, chỉ sợ bốn người khác sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nếu như bọn chúng ra tay với ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết, ta sẽ đối phó với bọn họ.
- Đa tạ.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, đứng dậy rồi chắp tay với Vu Nhai:
- Ta cáo từ trước.
Tuy rằng tuổi Sở Mộ không lớn lắm, nhưng mà hắn không ngốc chút nào. Ý tứ trong lời Vu Nhai hắn hiểu rất rõ. Đơn giản là muốn thiên vị Nghiêm Khai Minh, muốn việc này hóa thành nhỏ, lại từ nhỏ hóa thành không có.
Nếu như không có chứng cứ trực tiếp gì, như vậy sau này điều tra rồi cho hắn một công đạo cũng chỉ là một loại từ chối lấy lệ mà thôi.
Một khi Sở Mộ tin tưởng mà đợi, như vậy chỉ sợ cũng chỉ có thể một mực chờ đợi. Đợi, đợi nữa, đợi mãi... Đợi tới lúc không thể điều tra ra kết quả gì.
Vốn nhìn tướng mạo Vu Nhai này không phải là kẻ gian xảo, là người có thể kết giao một phen. Đáng tiếc hắn ta thiên vị Nghiêm Khai Minh. Mà Nghiêm Khai Minh lại muốn dồn Sở Mộ vào chỗ chết. Vậy thì chính là cừu địch của Sở Mộ.
Một người muốn thiên vị cừu địch của Sở Mộ, coi như là bản thân đối phương Sở Mộ cũng không thể có chút liên quan nào. Thậm chí nếu như xuất hiện xung đột không thể nào tránh né. Sở Mộ cũng sẽ không hạ kiếm lưu tình.
Vu Nhai không có giữ lại, cũng không cần giữ lại.
Đi ra khỏi động phủ của Vu Nhai đã là màn đêm thâm trầm. Sở Mộ nhìn bầu trời âm u, nhanh chóng đi về động phủ của mình.
Hôm nay liên tục đánh hai trận kịch liệt, hắn cần phải nhanh chóng trở về động phủ, lắng đọng, suy nghĩ một chút. Về phần mạng của Nghiêm Khai Minh, hiện tại lấy không được không có nghĩa là Sở Mộ sau này không lấy được. Chỉ cần có một tia cơ hội, Sở Mộ tuyệt đối sẽ không buông tha cho đối phương.
...
- Vu Nhai đại nhân, tên này ỷ vào bản thân là đệ tử kiếm phủ tới, không ngờ lại không để đại nhân vào trong mắt.
Sở Mộ vừa đi, ánh mắt Nghiêm Khai Minh xoay chuyển, vội vàng đứng lên, châm ngòi thổi gió.
Hắn rất lo lắng Sở Mộ sẽ tiếp tục tìm hắn tính sổ, cho nên vô luận thế nào cũng không thể để cho Sở Mộ còn sống. Ít nhất cũng không thể để cho Sở Mộ tiếp tục sống ở đây.
- Nghiêm Khai Minh, lần này ta đã cứu ngươi một mạng.
Vu Nhai ngắt lời Nghiêm Khai Minh, lạnh lùng nói.
- Dạ dạ, Vu Nhai đại nhân. Lần này nếu không ngờ ngài, hiện tại không biết tiểu nhân có thể đứng nói chuyện ở đây nữa hay không.
Nghiêm Khai Minh lập tức nói, hắn không có hiểu ý tứ trong lời nói của Vu Nhai, hắn lại tiếp tục dong dài:
- Thế nhưng mà tên này cho rằng mình là đệ tử trên Đồng Kiếm bảng đã rất không tồi, hung hăng càn quấy, không đặt đại nhân vào trong mắt. Vô luận thế nào cũng không thể thả hắn rời đi như vậy.
- Ồ? Không thả hắn, vậy ngươi muốn làm gì đây? Giết hắn?
Vu Nhai lạnh lùng cười, hỏi lại hắn.
- Chuyện này....
Nghiêm Khai Minh ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chẳng lẽ thực sự phải giết Sở Mộ? Không thực tế, không thực tế một chút nào.
- Nghiêm Khai Minh, việc này rốt cuộc ra sao ta tin rằng trong lòng người còn rõ ràng hơn ta hết. Sở Mộ cũng rất rõ ràng. Không nên bị lợi ích nhất thời che kín nội tâm. Có một ít người ngươi không thể đắc tội được đâu.
Vu Nhai nghiêm túc quát.
- Vu Nhai đại nhân.... Đại nhân nói gì tiểu nhân không biết...
Trong lòng Nghiêm Khai Minh giật thót một cái, tiếp tục giả vờ ngốc.
- Có biết hay không không sao cả. Hiện tại chuyện này dừng ở đây, về sau thu liễm một chút.
Vu Nhai cảnh cáo:
- Được rồi, ngươi có thể rời khỏi.
- Vậy Vu Nhai đại nhân, tiểu nhân xin cáo từ trước.
Nghiêm Khai Minh chắp tay hạ kiếm lễ rồi quay người rời đ.
Nhìn bóng lưng Nghiêm Khai Minh, Vu Nhai thầm nghĩ, không có cách nào đạt được Thực Linh Châu trên người Sở Mộ, quả thực là đáng tiếc.
Vu Nhai không hê để ý nữa. Hắn tin rằng việc này tới đây đã chấm dứt. Vậy Sở Mộ kia có lẽ cũng biết không nên truy cứu nữa. Mà Nghiêm Khai Minh cũng có thể hiểu rõ ý trong lòng hắn. Chỉ cần đối phương không phải kẻ ngu ngốc sẽ biết được mà thu tay lại. Nếu không, hắn có thể cứu được đối phương một lần, không có cách nào cứu đối phương được lần hai.
Rất nhanh Nghiêm Khai Minh đã rời khỏi động phủ của Vu Nhai, quay trở lại động phủ của mình.
- Đáng tiếc, kiếm khí cực phẩm không có duyên với ta.
Nghiêm Khai Minh nắm chặt tay âm thầm phẫn hận không thôi:
- Nhưng mà chỉ cần tứ hoang khác trong Biên Hoang ngũ hung khác xuất thủ, Sở Mộ hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đến lúc đó ta cũng có thể nói là ta sắp xếp. Kiếm khí cực phẩm vẫn có thể đoạt được. Đáng tiếc nhấc là Thực Linh Châu.
- Chỉ là Vu Nhai đại nhân nói ra lời đó, nếu như Biên Hoang ngũ hung ra tay với Sở Mộ. Có thể tìm tới hắn ta hỗ trợ. Như vậy, Sở Mộ sẽ không phải chết. Phải nghĩ biện pháp làm cho Vu Nhai không thể ra tay trợ giúp Sở Mộ. Kể từ đó Sở Mộ mới có thể bị Biên Hoang ngũ hung giết chết.
Trong mắt Nghiêm Khai Minh hiện lên quang mang âm tàn, không ngừng tính toán.
Hơn nữa hắn rất nhanh đã thay đổi hành động.
Trong đêm tối có một đạo thân ảnh lặng lẽ không một tiếng động chui vào trong màn đêm. Nhanh chóng rời khỏi khu vực mỏ khai thác linh thạch, tiến vào trong Thiên Hoang sơn mạch.
...
- Nhị ca, không nên cản đệ. Đệ nhất định phải xử tử Sở Mộ này, báo thù cho tứ ca.
Lão ngũ Vân Trung Hạc trong Biên Hoang ngũ hung nổi giận vô cùng, quát lớn.
- Ta cũng muốn báo thù cho lão tứ. Lăng trì xử tử tên Sở Mộ kia. Nhưng hiện tại còn chưa phải là cơ hội. Đợi lão tam trở về rồi nói sau.
Trung Sơn Hổ năn Vân Trung Hạc lại, không cho đối phương rời đi.
Thực lực Lâm Trung Lang so với Vân Trung Hạc lợi hại hơn rất nhiều. Ngay cả hắn cũng chết dưới kiếm Sở Mộ, nếu như Vân Trung Hạc rời đi, hơn phân nửa cũng không sống được.
- Đệ trở về rồi.
Một đạo thân ảnh chợt lóe lên, xuất hiện trước mắt hai người.
- Căn cứ vào tin tức của họ Nghiêm kia, hiện tại Sở Mộ đáng chết kia được Vu Nhai che chở. Nếu như chúng ta tùy tiện xuất thủ rất có thể sẽ khiến cho Vu Nhai ra tay. Dùng tu vi hắn muốn giết chúng ta rất đơn giản. Cho nên chỉ có thể chờ cơ hội. Chờ Sở Mộ kia rời khỏi khu vực mỏ khai thác.
- Vậy phải đợi tới khi nào?
Vân Trung Hạc cả giận nói. Rốt cuộc hắn cũng tạm thời bỏ qua ý định báo thù. Bất đắc dĩ a. Tu vi Vu Nhai quá mức cường đại, ba bọn họ liên thủ cũng bị chém giết một cách đơn giản.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, thực sự hắn cũng không có chứng cứ trực tiếp. Nhưng mà chỉ cần bản thân hắn hiểu rõ là được. Hiện tại giết không nổi, không có nghĩa là về sau giết không được.
- Đã không có chứng cứ trực tiếp thì chứng minh việc này không có liên quan tới Nghiêm Khai Minh. Vậy tạm thời như vậy đi. Ta sẽ đi điều tra, đến lúc đó sẽ cho ngươi một công đạo.
Vu Nhai nói, không để cho Sở Mộ có cơ hội phản bác. Hắn tiếp tục nói:
- Hung danh của Biên Hoang ngũ hung rất thịnh, hơn nữa mỗi một người đều rất giảo hoạt. Lần này ngươi giết chết Lâm Trung Lang, chỉ sợ bốn người khác sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nếu như bọn chúng ra tay với ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết, ta sẽ đối phó với bọn họ.
- Đa tạ.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, đứng dậy rồi chắp tay với Vu Nhai:
- Ta cáo từ trước.
Tuy rằng tuổi Sở Mộ không lớn lắm, nhưng mà hắn không ngốc chút nào. Ý tứ trong lời Vu Nhai hắn hiểu rất rõ. Đơn giản là muốn thiên vị Nghiêm Khai Minh, muốn việc này hóa thành nhỏ, lại từ nhỏ hóa thành không có.
Nếu như không có chứng cứ trực tiếp gì, như vậy sau này điều tra rồi cho hắn một công đạo cũng chỉ là một loại từ chối lấy lệ mà thôi.
Một khi Sở Mộ tin tưởng mà đợi, như vậy chỉ sợ cũng chỉ có thể một mực chờ đợi. Đợi, đợi nữa, đợi mãi... Đợi tới lúc không thể điều tra ra kết quả gì.
Vốn nhìn tướng mạo Vu Nhai này không phải là kẻ gian xảo, là người có thể kết giao một phen. Đáng tiếc hắn ta thiên vị Nghiêm Khai Minh. Mà Nghiêm Khai Minh lại muốn dồn Sở Mộ vào chỗ chết. Vậy thì chính là cừu địch của Sở Mộ.
Một người muốn thiên vị cừu địch của Sở Mộ, coi như là bản thân đối phương Sở Mộ cũng không thể có chút liên quan nào. Thậm chí nếu như xuất hiện xung đột không thể nào tránh né. Sở Mộ cũng sẽ không hạ kiếm lưu tình.
Vu Nhai không có giữ lại, cũng không cần giữ lại.
Đi ra khỏi động phủ của Vu Nhai đã là màn đêm thâm trầm. Sở Mộ nhìn bầu trời âm u, nhanh chóng đi về động phủ của mình.
Hôm nay liên tục đánh hai trận kịch liệt, hắn cần phải nhanh chóng trở về động phủ, lắng đọng, suy nghĩ một chút. Về phần mạng của Nghiêm Khai Minh, hiện tại lấy không được không có nghĩa là Sở Mộ sau này không lấy được. Chỉ cần có một tia cơ hội, Sở Mộ tuyệt đối sẽ không buông tha cho đối phương.
...
- Vu Nhai đại nhân, tên này ỷ vào bản thân là đệ tử kiếm phủ tới, không ngờ lại không để đại nhân vào trong mắt.
Sở Mộ vừa đi, ánh mắt Nghiêm Khai Minh xoay chuyển, vội vàng đứng lên, châm ngòi thổi gió.
Hắn rất lo lắng Sở Mộ sẽ tiếp tục tìm hắn tính sổ, cho nên vô luận thế nào cũng không thể để cho Sở Mộ còn sống. Ít nhất cũng không thể để cho Sở Mộ tiếp tục sống ở đây.
- Nghiêm Khai Minh, lần này ta đã cứu ngươi một mạng.
Vu Nhai ngắt lời Nghiêm Khai Minh, lạnh lùng nói.
- Dạ dạ, Vu Nhai đại nhân. Lần này nếu không ngờ ngài, hiện tại không biết tiểu nhân có thể đứng nói chuyện ở đây nữa hay không.
Nghiêm Khai Minh lập tức nói, hắn không có hiểu ý tứ trong lời nói của Vu Nhai, hắn lại tiếp tục dong dài:
- Thế nhưng mà tên này cho rằng mình là đệ tử trên Đồng Kiếm bảng đã rất không tồi, hung hăng càn quấy, không đặt đại nhân vào trong mắt. Vô luận thế nào cũng không thể thả hắn rời đi như vậy.
- Ồ? Không thả hắn, vậy ngươi muốn làm gì đây? Giết hắn?
Vu Nhai lạnh lùng cười, hỏi lại hắn.
- Chuyện này....
Nghiêm Khai Minh ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chẳng lẽ thực sự phải giết Sở Mộ? Không thực tế, không thực tế một chút nào.
- Nghiêm Khai Minh, việc này rốt cuộc ra sao ta tin rằng trong lòng người còn rõ ràng hơn ta hết. Sở Mộ cũng rất rõ ràng. Không nên bị lợi ích nhất thời che kín nội tâm. Có một ít người ngươi không thể đắc tội được đâu.
Vu Nhai nghiêm túc quát.
- Vu Nhai đại nhân.... Đại nhân nói gì tiểu nhân không biết...
Trong lòng Nghiêm Khai Minh giật thót một cái, tiếp tục giả vờ ngốc.
- Có biết hay không không sao cả. Hiện tại chuyện này dừng ở đây, về sau thu liễm một chút.
Vu Nhai cảnh cáo:
- Được rồi, ngươi có thể rời khỏi.
- Vậy Vu Nhai đại nhân, tiểu nhân xin cáo từ trước.
Nghiêm Khai Minh chắp tay hạ kiếm lễ rồi quay người rời đ.
Nhìn bóng lưng Nghiêm Khai Minh, Vu Nhai thầm nghĩ, không có cách nào đạt được Thực Linh Châu trên người Sở Mộ, quả thực là đáng tiếc.
Vu Nhai không hê để ý nữa. Hắn tin rằng việc này tới đây đã chấm dứt. Vậy Sở Mộ kia có lẽ cũng biết không nên truy cứu nữa. Mà Nghiêm Khai Minh cũng có thể hiểu rõ ý trong lòng hắn. Chỉ cần đối phương không phải kẻ ngu ngốc sẽ biết được mà thu tay lại. Nếu không, hắn có thể cứu được đối phương một lần, không có cách nào cứu đối phương được lần hai.
Rất nhanh Nghiêm Khai Minh đã rời khỏi động phủ của Vu Nhai, quay trở lại động phủ của mình.
- Đáng tiếc, kiếm khí cực phẩm không có duyên với ta.
Nghiêm Khai Minh nắm chặt tay âm thầm phẫn hận không thôi:
- Nhưng mà chỉ cần tứ hoang khác trong Biên Hoang ngũ hung khác xuất thủ, Sở Mộ hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đến lúc đó ta cũng có thể nói là ta sắp xếp. Kiếm khí cực phẩm vẫn có thể đoạt được. Đáng tiếc nhấc là Thực Linh Châu.
- Chỉ là Vu Nhai đại nhân nói ra lời đó, nếu như Biên Hoang ngũ hung ra tay với Sở Mộ. Có thể tìm tới hắn ta hỗ trợ. Như vậy, Sở Mộ sẽ không phải chết. Phải nghĩ biện pháp làm cho Vu Nhai không thể ra tay trợ giúp Sở Mộ. Kể từ đó Sở Mộ mới có thể bị Biên Hoang ngũ hung giết chết.
Trong mắt Nghiêm Khai Minh hiện lên quang mang âm tàn, không ngừng tính toán.
Hơn nữa hắn rất nhanh đã thay đổi hành động.
Trong đêm tối có một đạo thân ảnh lặng lẽ không một tiếng động chui vào trong màn đêm. Nhanh chóng rời khỏi khu vực mỏ khai thác linh thạch, tiến vào trong Thiên Hoang sơn mạch.
...
- Nhị ca, không nên cản đệ. Đệ nhất định phải xử tử Sở Mộ này, báo thù cho tứ ca.
Lão ngũ Vân Trung Hạc trong Biên Hoang ngũ hung nổi giận vô cùng, quát lớn.
- Ta cũng muốn báo thù cho lão tứ. Lăng trì xử tử tên Sở Mộ kia. Nhưng hiện tại còn chưa phải là cơ hội. Đợi lão tam trở về rồi nói sau.
Trung Sơn Hổ năn Vân Trung Hạc lại, không cho đối phương rời đi.
Thực lực Lâm Trung Lang so với Vân Trung Hạc lợi hại hơn rất nhiều. Ngay cả hắn cũng chết dưới kiếm Sở Mộ, nếu như Vân Trung Hạc rời đi, hơn phân nửa cũng không sống được.
- Đệ trở về rồi.
Một đạo thân ảnh chợt lóe lên, xuất hiện trước mắt hai người.
- Căn cứ vào tin tức của họ Nghiêm kia, hiện tại Sở Mộ đáng chết kia được Vu Nhai che chở. Nếu như chúng ta tùy tiện xuất thủ rất có thể sẽ khiến cho Vu Nhai ra tay. Dùng tu vi hắn muốn giết chúng ta rất đơn giản. Cho nên chỉ có thể chờ cơ hội. Chờ Sở Mộ kia rời khỏi khu vực mỏ khai thác.
- Vậy phải đợi tới khi nào?
Vân Trung Hạc cả giận nói. Rốt cuộc hắn cũng tạm thời bỏ qua ý định báo thù. Bất đắc dĩ a. Tu vi Vu Nhai quá mức cường đại, ba bọn họ liên thủ cũng bị chém giết một cách đơn giản.