Ba canh giờ qua đi, kiếm gần hình thành dưới búa huyền thiết của Sở Mộ.
Nhiều lần giã, gần nguội thì bỏ vào Thanh Cương Hỏa nướng với nhiệt độ cao, rồi giã tiếp, lặp đi lặp lại như thế.
Lại qua một canh giờ Sở Mộ bỗng gồng sức, đập mạnh búa thuyền thiết nhỏ xuống thân kiếm phát ra thanh âm chói tai hóa thành sóng âm khuếch tán, như sóng gợn trong nước.
Sở Mộ ném búa huyền thiết đi, kẹp kiếm vào nước suối lạnh để tôi nước, tiếng xèo xèo vang lên, khói trắng bốc nghi ngút tràn ngập bốn phía.
Khoảng một chén trà sau kiếm nguội, Sở Mộ rút kiếm ra khỏi nước suối lạnh, tay phải cầm chuôi kiếm giơ trước mặt xem xét cẩn thận.
Ngoại hình thanh kiếm giống kiếm hán tám mặt trên Trái Đất.
Trông kiếm hán tám mặt uy nghiêm hùng vĩ, bá khí vô hình, cương trực công chính, là thanh kiếm Sở Mộ thích nhất. Trên Trái Đất Sở Mộ đùng kiếm hán tám mặt do Chú Kiếm Đại Sư nổi tiếng đúc riêng cho hắn.
Thanh kiếm đó theo Sở Mộ qua nhiều năm cho đến khi hắn chết và xuyên qua.
Trước kia Sở Mộ không chú kiếm, cộng thêm hắn không có thời gian, cầm được kiếm nào thì xài cái đó. Giờ Sở Mộ có thể tự chú kiếm, làm ra kiếm thích hợp cho mình dùng nên tất nhiên phải đúc vẻ ngoài mình thích.
Kiếm dài 110 cm, chuôi kiếm dài 25 cm, độ dày cỡ một li, mũi kiếm dài 8 cm, thân kiếm rộng 3 cm, gần mũi kiếm thì rộng cỡ 1 cm.
Trọng lượng thì vì mật độ hơn mười loại kim loại rất cao, hơn xa sắt thép bình thường, rút tinh hoa trong kim loại ra dung hợp lại không ngừng rèn nên mật độ càng cao, trọng lượng cỡ hơn một trăm cân.
Đương nhiên trọng lượng hơn một trăm cân không là gì so với sức mạnh thân thể của Sở Mộ, như người trưởng thành vạm vỡ cầm nhánh cây nhẹ như không.
Mỗi mặt thân kiếm có bốn phía, màu vàng kim nhạt, có vô số hoa văn, trông như lông chim hoặc như áng mây, tựa như thế giới cổ xưa. Mơ hồ có vô số xa xưa phát ra, là dao động thuộc về Thiên Hoang khí.
Hai bên thân mũi kiếm không phải màu vàng mà là đỏ rực, rất mỏng, luôn lấp lánh mũi nhọn kinh người, cực kỳ sắc bén.
Phần mũi kiếm cũng có tia sáng đỏ cực mỏng, như nội liễm lại như sắp phun ra.
Người tu vi chưa đến Nguyên Cực cảnh không dám nhìn thẳng thanh kiếm khí này, vì mũi nhọn quá sắc bén, thị lực tinh như bọn họ không chịu nổi.
Bát Diện Thiên Hoang kiếm!
Sở Mộ vung nhẹ, mũi kiếm vô cùng sắc bén như cắt rách hư không để lại tơ máu mắt thường khó thấy, chớp mắt biến mất. Sở Mộ tiện tay đâm ra nhát kiếm như xuyên thủng hư không trước mặt, thanh âm sắc nhọn chói tai vang lên sau. Sở Mộ dễ dàng đâm ra thanh kiếm nhanh hơn vận tốc thanh âm.
Tu La Kiếm Vương lên tiếng, nhưng thần hồn không xuất hiện:
- Kiếm tốt!
Sở Mộ gật đầu nói:
- Là kiếm tốt.
Ngón trỏ và ngón giữa khép lại từ từ vuốt thân Bát Diện Thiên Hoang kiếm, Sở Mộ nói:
- Còn là kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất, uy lực rất mạnh.
- Đúc kiếm luyện thể của ngươi đã đi lên con đường của riêng mình.
Tu La Kiếm Vương trầm ngâm nói:
- Nhưng hiện giờ ngươi chỉ mới trở thành tông sư bước đầu, con đường đại tông sư còn rất xa.
Sở Mộ nói:
- Ta không mơ xa về đại tông sư.
Chú Kiếm Tông Sư rèn kiếm khí vương phẩm, Chú Kiếm Đại Tông Sư đúc ra kiếm khí hoàng phẩm, tức là kiếm khí cường đại thích hợp cho cường giả đẳng cấp Kiếm Thánh dùng, khác biệt rất lớn với kiếm khí vương phẩm.
Sở Mộ lần thứ hai rèn kiếm khí vương phẩm, vì tài liệu và đúc kiếm luyện thể nên rèn ra kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất, với hắn bây giờ thì nó đã đủ.
Ít nhất khi Sở Mộ trở thành Kiếm Tôn, Kiếm Vương thì thanh Bát Diện Thiên Hoang kiếm này đủ cho hắn dùng một thời gian dài, còn sau này thành tựu Kiếm Thánh rồi tính tiếp kiếm khí hoàng phẩm.
Tu La Kiếm Vương nói:
- Với tiến cảnh hiện tại của ngươi trong vòng nửa năm là có thể đột phá đến Nguyên Cực cảnh, khi đó thực lực của ngươi sẽ tăng vọt.
Một năm qua tuy Tu La Kiếm Vương ít nói nhưng nắm rõ sự tiến bộ của Sở Mộ, tốc độ này nhanh hơn gã lúc trước vượt qua Cửu Chuyển cảnh rất nhiều.
Tu La Kiếm Vương rất muốn thu Sở Mộ làm đệ tử quan môn, truyền Tu La kiếm đạo cho hắn. Tiếc rằng Sở Mộ có lý tưởng, mục tiêu của mình, khi nói chuyện hắn lộ rõ không muốn bái Tu La Kiếm Vương làm sư phụ. Tu La Kiếm Vương đành lùi một bước, nhưng thiên phú của Tiêu Thiên Phong cũng rất khá, hoàn toàn đủ chuẩn trở thành đệ tử của gã.
Sở Mộ nói:
- Đã rèn Bát Diện Thiên Hoang kiếm xong, tiếp theo ta sẽ rèn một vỏ kiếm.
Sở Mộ lấy một số kim loại ra, lại nung chảy.
Rèn vỏ kiếm không khó khăn, hai canh giờ sau Sở Mộ đã làm xong vỏ kiếm thích hợp, hắn thu vào không gian oản luân rồi ra khỏi phòng chú kiếm.
Thành công đúc Thiên Hoang kiếm còn là ngoại hình kiếm hán tám mặt mà Sở Mộ thích nhất, làm lòng hắn rất vui vẻ, mặt treo nụ cười.
Nhưng khi Sở Mộ thấy tờ giấy trên cửa hàng của mình thì sắc mặt âm trầm, ngón tay vò nát tờ giấy vụn.
Sở Mộ rít qua kẽ răng đầy sát khí:
- Bảo Kiếm Lâu!
Sắc mặt Sở Mộ trở về bình tĩnh, âm trầm không biểu tình, chỉ có mắt thường lóe tia sáng ngưng tụ từ sát khí như tia chớp lạnh.
Sở Mộ không hiểu tại sao người Bảo Kiếm Lâu bắt tiểu nhị Phương Lưu của cửa hàng, có điều chắc chắn rằng mục đích bọn họ bắt Phương Lưu là muốn buộc hắn xuất hiện.
Nói đến nực cười, trong thời gian này Sở Mộ toàn ở phòng chú kiếm, giờ mới ra khỏi phòng chú kiếm của Bảo Kiếm Lâu đã gặp chuyện này. Đối phương buộc hắn lộ mặt vì mục đích gì? Sở Mộ không hiểu.
Sở Mộ xoay người bước nhanh đi Bảo Kiếm Lâu, không lâu sau hắn đến tầng trệt của Bảo Kiếm Lâu.
Dòng người vào Bảo Kiếm Lâu rất lớn, đông người ra vào nên dù Sở Mộ mới rời khỏi Bảo Kiếm Lâu không lâu, khi hắn trở lại thì không ai nhận ra hắn.
Sở Mộ hỏi thẳng chưởng quầy tầng trệt Bảo Kiếm Lâu:
- Tư Đồ Phong ở đâu?
Bảo Kiếm Lâu là sản nghiệp của Tư Đồ gia trong quận Thiên Phong. Tư Đồ gia là một thế gia khổng lồ, Sở Mộ không rành lắm nhưng hắn biết Tư Đồ gia có lịch sử lâu đời, nội tình thâm sâu, cực kỳ không đơn giản.
Tờ giấy kia có ghi muốn tìm tiểu nhị thì đến Bảo Kiếm Lâu gặp Tư Đồ Phong công tử.
Chưởng quầy tầng trệt nhìn Sở Mộ, hỏi ngược lại:
- Ngươi họ Sở?
Hiển nhiên chưởng quầy đã được dặn từ trước.
Sở Mộ gật đầu, sắc mặt âm trầm làm chưởng quầy tầng trệt hơi run, vội ngoắc một tiểu nhị kêu đưa Sở Mộ đi tìm Tư Đồ công tử.
Tầng bốn Bảo Kiếm Lâu, tiểu nhị dừng bước ở cửa cầu thang, thân phận như gã không thể đi lên.
Nhiều lần giã, gần nguội thì bỏ vào Thanh Cương Hỏa nướng với nhiệt độ cao, rồi giã tiếp, lặp đi lặp lại như thế.
Lại qua một canh giờ Sở Mộ bỗng gồng sức, đập mạnh búa thuyền thiết nhỏ xuống thân kiếm phát ra thanh âm chói tai hóa thành sóng âm khuếch tán, như sóng gợn trong nước.
Sở Mộ ném búa huyền thiết đi, kẹp kiếm vào nước suối lạnh để tôi nước, tiếng xèo xèo vang lên, khói trắng bốc nghi ngút tràn ngập bốn phía.
Khoảng một chén trà sau kiếm nguội, Sở Mộ rút kiếm ra khỏi nước suối lạnh, tay phải cầm chuôi kiếm giơ trước mặt xem xét cẩn thận.
Ngoại hình thanh kiếm giống kiếm hán tám mặt trên Trái Đất.
Trông kiếm hán tám mặt uy nghiêm hùng vĩ, bá khí vô hình, cương trực công chính, là thanh kiếm Sở Mộ thích nhất. Trên Trái Đất Sở Mộ đùng kiếm hán tám mặt do Chú Kiếm Đại Sư nổi tiếng đúc riêng cho hắn.
Thanh kiếm đó theo Sở Mộ qua nhiều năm cho đến khi hắn chết và xuyên qua.
Trước kia Sở Mộ không chú kiếm, cộng thêm hắn không có thời gian, cầm được kiếm nào thì xài cái đó. Giờ Sở Mộ có thể tự chú kiếm, làm ra kiếm thích hợp cho mình dùng nên tất nhiên phải đúc vẻ ngoài mình thích.
Kiếm dài 110 cm, chuôi kiếm dài 25 cm, độ dày cỡ một li, mũi kiếm dài 8 cm, thân kiếm rộng 3 cm, gần mũi kiếm thì rộng cỡ 1 cm.
Trọng lượng thì vì mật độ hơn mười loại kim loại rất cao, hơn xa sắt thép bình thường, rút tinh hoa trong kim loại ra dung hợp lại không ngừng rèn nên mật độ càng cao, trọng lượng cỡ hơn một trăm cân.
Đương nhiên trọng lượng hơn một trăm cân không là gì so với sức mạnh thân thể của Sở Mộ, như người trưởng thành vạm vỡ cầm nhánh cây nhẹ như không.
Mỗi mặt thân kiếm có bốn phía, màu vàng kim nhạt, có vô số hoa văn, trông như lông chim hoặc như áng mây, tựa như thế giới cổ xưa. Mơ hồ có vô số xa xưa phát ra, là dao động thuộc về Thiên Hoang khí.
Hai bên thân mũi kiếm không phải màu vàng mà là đỏ rực, rất mỏng, luôn lấp lánh mũi nhọn kinh người, cực kỳ sắc bén.
Phần mũi kiếm cũng có tia sáng đỏ cực mỏng, như nội liễm lại như sắp phun ra.
Người tu vi chưa đến Nguyên Cực cảnh không dám nhìn thẳng thanh kiếm khí này, vì mũi nhọn quá sắc bén, thị lực tinh như bọn họ không chịu nổi.
Bát Diện Thiên Hoang kiếm!
Sở Mộ vung nhẹ, mũi kiếm vô cùng sắc bén như cắt rách hư không để lại tơ máu mắt thường khó thấy, chớp mắt biến mất. Sở Mộ tiện tay đâm ra nhát kiếm như xuyên thủng hư không trước mặt, thanh âm sắc nhọn chói tai vang lên sau. Sở Mộ dễ dàng đâm ra thanh kiếm nhanh hơn vận tốc thanh âm.
Tu La Kiếm Vương lên tiếng, nhưng thần hồn không xuất hiện:
- Kiếm tốt!
Sở Mộ gật đầu nói:
- Là kiếm tốt.
Ngón trỏ và ngón giữa khép lại từ từ vuốt thân Bát Diện Thiên Hoang kiếm, Sở Mộ nói:
- Còn là kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất, uy lực rất mạnh.
- Đúc kiếm luyện thể của ngươi đã đi lên con đường của riêng mình.
Tu La Kiếm Vương trầm ngâm nói:
- Nhưng hiện giờ ngươi chỉ mới trở thành tông sư bước đầu, con đường đại tông sư còn rất xa.
Sở Mộ nói:
- Ta không mơ xa về đại tông sư.
Chú Kiếm Tông Sư rèn kiếm khí vương phẩm, Chú Kiếm Đại Tông Sư đúc ra kiếm khí hoàng phẩm, tức là kiếm khí cường đại thích hợp cho cường giả đẳng cấp Kiếm Thánh dùng, khác biệt rất lớn với kiếm khí vương phẩm.
Sở Mộ lần thứ hai rèn kiếm khí vương phẩm, vì tài liệu và đúc kiếm luyện thể nên rèn ra kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất, với hắn bây giờ thì nó đã đủ.
Ít nhất khi Sở Mộ trở thành Kiếm Tôn, Kiếm Vương thì thanh Bát Diện Thiên Hoang kiếm này đủ cho hắn dùng một thời gian dài, còn sau này thành tựu Kiếm Thánh rồi tính tiếp kiếm khí hoàng phẩm.
Tu La Kiếm Vương nói:
- Với tiến cảnh hiện tại của ngươi trong vòng nửa năm là có thể đột phá đến Nguyên Cực cảnh, khi đó thực lực của ngươi sẽ tăng vọt.
Một năm qua tuy Tu La Kiếm Vương ít nói nhưng nắm rõ sự tiến bộ của Sở Mộ, tốc độ này nhanh hơn gã lúc trước vượt qua Cửu Chuyển cảnh rất nhiều.
Tu La Kiếm Vương rất muốn thu Sở Mộ làm đệ tử quan môn, truyền Tu La kiếm đạo cho hắn. Tiếc rằng Sở Mộ có lý tưởng, mục tiêu của mình, khi nói chuyện hắn lộ rõ không muốn bái Tu La Kiếm Vương làm sư phụ. Tu La Kiếm Vương đành lùi một bước, nhưng thiên phú của Tiêu Thiên Phong cũng rất khá, hoàn toàn đủ chuẩn trở thành đệ tử của gã.
Sở Mộ nói:
- Đã rèn Bát Diện Thiên Hoang kiếm xong, tiếp theo ta sẽ rèn một vỏ kiếm.
Sở Mộ lấy một số kim loại ra, lại nung chảy.
Rèn vỏ kiếm không khó khăn, hai canh giờ sau Sở Mộ đã làm xong vỏ kiếm thích hợp, hắn thu vào không gian oản luân rồi ra khỏi phòng chú kiếm.
Thành công đúc Thiên Hoang kiếm còn là ngoại hình kiếm hán tám mặt mà Sở Mộ thích nhất, làm lòng hắn rất vui vẻ, mặt treo nụ cười.
Nhưng khi Sở Mộ thấy tờ giấy trên cửa hàng của mình thì sắc mặt âm trầm, ngón tay vò nát tờ giấy vụn.
Sở Mộ rít qua kẽ răng đầy sát khí:
- Bảo Kiếm Lâu!
Sắc mặt Sở Mộ trở về bình tĩnh, âm trầm không biểu tình, chỉ có mắt thường lóe tia sáng ngưng tụ từ sát khí như tia chớp lạnh.
Sở Mộ không hiểu tại sao người Bảo Kiếm Lâu bắt tiểu nhị Phương Lưu của cửa hàng, có điều chắc chắn rằng mục đích bọn họ bắt Phương Lưu là muốn buộc hắn xuất hiện.
Nói đến nực cười, trong thời gian này Sở Mộ toàn ở phòng chú kiếm, giờ mới ra khỏi phòng chú kiếm của Bảo Kiếm Lâu đã gặp chuyện này. Đối phương buộc hắn lộ mặt vì mục đích gì? Sở Mộ không hiểu.
Sở Mộ xoay người bước nhanh đi Bảo Kiếm Lâu, không lâu sau hắn đến tầng trệt của Bảo Kiếm Lâu.
Dòng người vào Bảo Kiếm Lâu rất lớn, đông người ra vào nên dù Sở Mộ mới rời khỏi Bảo Kiếm Lâu không lâu, khi hắn trở lại thì không ai nhận ra hắn.
Sở Mộ hỏi thẳng chưởng quầy tầng trệt Bảo Kiếm Lâu:
- Tư Đồ Phong ở đâu?
Bảo Kiếm Lâu là sản nghiệp của Tư Đồ gia trong quận Thiên Phong. Tư Đồ gia là một thế gia khổng lồ, Sở Mộ không rành lắm nhưng hắn biết Tư Đồ gia có lịch sử lâu đời, nội tình thâm sâu, cực kỳ không đơn giản.
Tờ giấy kia có ghi muốn tìm tiểu nhị thì đến Bảo Kiếm Lâu gặp Tư Đồ Phong công tử.
Chưởng quầy tầng trệt nhìn Sở Mộ, hỏi ngược lại:
- Ngươi họ Sở?
Hiển nhiên chưởng quầy đã được dặn từ trước.
Sở Mộ gật đầu, sắc mặt âm trầm làm chưởng quầy tầng trệt hơi run, vội ngoắc một tiểu nhị kêu đưa Sở Mộ đi tìm Tư Đồ công tử.
Tầng bốn Bảo Kiếm Lâu, tiểu nhị dừng bước ở cửa cầu thang, thân phận như gã không thể đi lên.