Năm đại kiếm bí, uy lực kia mạnh mẽ vô cùng, thực sự quá kinh người.
Trong lòng Sở Mộ đã bị trùng kích thật lớn, hắn có một loại xúc động, muốn làm hắn chiến một trận toàn lực với ngũ tuyệt. Chỉ là hắn vẫn còn có lý trí, hiểu rất rõ. Giữa hắn và ngũ đại Kiếm Vương hiện tại còn có chênh lệch rất lớn, vạn lần, thậm chí là mười vạn lần, không nhỏ một chút nào.
Bọn hắn tùy ý đánh ra một kiếm là có thể miểu sát hắn. Giữa song phương, hoàn toàn không thể so sánh được.
Nhưng mà Sở Mộ cũng không có bị đả kích, ngược lại ý chí chiến đấu còn tràn đầy, luận thiên phú, hắn hoàn toàn không dưới ngũ tuyệt. Ở phương diện khác thậm chí còn trên đám người này. Cho nên chỉ cần cho hắn đủ thời gian, muốn vượt qua, thậm chí là siêu việt đám người này cũng không phải là không có khả năng.
Ngũ Hành chiến hoàng ầm ầm sụp đổ, năm loại khí tức màu sắc khác nhau lan tràn ra bốn phương tám hướng. Trên trời dưới đất, không có chỗ nào che dấu, lẩn trốn. Ngũ đại Kiếm Vương liên tục né tránh.
Hai mắt bọn hắn chưa từng rời khỏi, luôn giữ ở trung tâm. Trong thân thể đang sụp đổ của Ngũ Hành chiến hoàng, trong vô số khí tức năm màu, có một đoàn quang mang năm màu lập lòe. Đây chính là Ngũ Hành thánh quả mà bọn hắn tha thiết ước mơ.
Triển khai toàn bộ tốc độ và thủ đoạn của bản thân. Ngũ tuyệt cùng lúc phóng về phía Ngũ Hành thánh quả kia. Một quả Ngũ Hành thánh quả duy nhất.
Ngũ Hành thánh quả chỉ có một, mà bọn hắn lại có tới năm. Chắc chắn sẽ xảy ra tranh đoạt. Mỗi một người đều đề thăng lực lượng, chuẩn bị công kích và phòng ngự.
Nhưng vào lúc này, không trung trên đầu ngũ tuyệt bỗng nhiên trở nên tối tăm, giống như trong tích tắc từ ban ngày chuyển thành đêm tối, đêm tối không có lấy một ngôi sao nào.
Bóng tối kia trong tích tắc bao phủ xuống, tạo thành một phiến hắc ám tuyệt vực, phạm vi bao phủ giống như một viên cầu màu đen, đem ngũ tuyệt và Ngũ Hành thánh quả bao phủ bên trong. Đám Kiếm giả bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh bóng tối, bóng tối tuyệt đối. Đem lực lượng thần niệm phóng ra cũng bị ngăn cách ở bên ngoài, căn bản không biết rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì.
Ngũ tuyệt chỉ cảm thấy bóng tối vừa mới bao phủ xuống thì thân thể bọn hắn bị khóa lại. Bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ khóa lại tại chỗ. Mặc dù chỉ trong tích tắc bọn hắn đã bài trừ lực lượng giam cầm bản thân mình. Nhưng mà hai mắt bị ảnh hưởng, cái gì cũng không nhìn ra được, lực lượng thần niệm tản mát ra, vô cùng gian nan, hai chân giống như đang ở trong đầm lầy vậy.
Loại cảm giác này chỉ kéo dài chừng một hơi, trong nháy mắt, lực lượng thần niệm của bọn hắn lại khôi phục như bình thường. Ánh mắt cũng khôi phục như thường. Cả đám giật mình, bởi vì Ngũ hành thánh quả ở trung tâm lại biến mất không thấy gì nữa.
Giống như đột nhiên biến mất, lại giống như chưa từng xuất hiện qua, làm cho ngũ tuyệt tức giận không thôi.
Trong sát na kia bọn hắn đã biết rõ. Vừa rồi có người đột nhiên ra tay, dường như thi triển bí pháp nào đó, bóng tối hàng lâm, lại thừa cơ cướp lấy Ngũ Hành thánh quả, không coi bọn hắn vào đâu.
Năm người dường như rất ăn ý, không có thương lượng. Mỗi một người phụ trách một phương, lực lượng thần niệm cuồng bạo như thủy triềum ạnh mẽ quét ngang ra. Những nơi đi qua, đám Kiếm giả bị đảo qua linh hồn run rẩy, thế giới tinh thần tựa hồ sắp sụp đổ.
Dưới nổi giận, ngũ tuyệt không có nhiều cố kỵ như vậy.
- Đoạt Ngũ Hành thánh quả của ta còn muốn chạy trốn, chết.
Sa Lộ phát hiện ra mánh khóe, lập tức xuất kiếm, chém ra một kiếm. Kiếm quang màu đen phá không mà đi.
Mấy ngàn trượng bên ngoài, một đạo thân ảnh thoáng hiện, tránh đi kiếm quang màu đen, dùng tốc đọ rất nhanh đi xa. Đồng thời dùng thanh âm khàn khàn lưu lại một câu nói.
- Ta chính là Hắc Minh Kiếm Vương của Hắc ngục, Tây Hổ ngũ tuyệt cũng chỉ như vậy mà thôi.
Những lời này thuần túy là kéo cừu hận, ngũ tuyệt liên tục bộc phát đuổi theo. Trong nháy mắt, Hắc Minh Kiếm Vương của Hắc Ngục và Ngũ tuyệt biến mất không còn bóng dáng.
Một hồi đại chiến kinh thiên kết thúc, cuối cùng người đoạt được Ngũ Hành thánh quả không phải là bất luận một ai trong ngũ tuyệt. Mà lại bị một người thần bí tự xưng là Hắc Minh Kiếm Vương của Hắc Ngục cướp lấy. Không thể không nói, đây là kết quả vô cùng trêu ngươi.
- Thực sự là người Hắc Ngục hay là vu oan giá họa?
Sở Mộ không khỏi suy nghĩ, bởi vì người thần bí kia hoàn toàn có thể không nói lời nào rồi chạy đi. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại lưu lại một câu nói như vậy.
Mục đích ở đâu?
Vu oan giá họa cho Hắc Ngục sao?
Hay hắn ta là người Hắc Ngục? Vốn đã có bàn tính như thế?
Hoặc là muốn chọc giận Ngũ Tuyệt?
Về phần ngũ tuyệt có đuổi kịp Hắc Minh Kiếm Vương hay không, có thể đoạt lại Ngũ Hành thánh quả từ trong tay Hắc Minh Kiếm Vương hay không. Nếu vậy cuối cùng rơi vào trong tay ai, kỳ thực Sở Mộ cũng rất muốn biết. Nhưng mà hắn không có cơ hội này.
Đám Kiếm giả cũng lục tục từ trong bất ngờ tỉnh táo lại. Trong nháy mắt, những Kiếm Vương cao giai lập tức bộc phát tốc độ, hóa thành từng đạo lưu quang, dùng tốc độ nhanh vô cùng phóng về chỗ trung tâm. Mục tiêu là chỗ Ngũ Hành chiến hoàng bị đánh nát.
Ngũ Hành thánh quả, bọn hắn không dám có hi vọng xa vời. Nhưng mà nói không chừng sau khi Ngũ Hành chiến hoàng bị đánh nát, sẽ lưu lại chút gì đó thì sao?
Tốc độ của những Kiếm Vương cao giai kia cực nhanh, là người trước tiên phóng tới chỗ Ngũ Hành chiến hoàng sụp xuống. Mục tiêu là năm thứ còn sót lại trên mặt đất. Một khí tức màu vàng, một cây non. Một phiên bản thu nhỏ của dòng sông. Một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt. Một ngọn núi nhỏ.
Nói đơn giản, năm đồ vật rơi trên mặt đất này chính là phiên bản thu nhỏ lại vô số lần của ngũ hành chi tương trước đó.
Đạo khí tức màu vàng kia chỉ dài chừng một thước, phun ra nuốt vào khí tức màu vàng, tản mát ra phong mang sắc bén, vô cùng thuần túy. Đương nhiên, còn xa không cường đại bằng Kim chi tương lúc trước.
Mà gốc cây non kia cũng chỉ cao có một thước, tản mát ra sinh cơ bừng bực. Phiên bản thu nhỏ của dòng sông màu xanh da trời kia cũng chỉ dài chừng một thước. Đám hỏa diễm kia thì lớn bằng nắm tay, hừng hực thiêu đốt, tản mát ra nhiệt độ cao nóng bỏng. Mà ngọn núi nhỏ kia cũng không sai biệt lắm cao chừng một thước.
Luận hình thể, không có cách nào so sánh với Ngũ hành chi tương trước đó. Luận cường độ khí tức, cũng không có cách nào so sánh với Ngũ Hành chi tương trước đó. Cho nên khi nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của đám Ngũ Hành chi tương, đám Kiếm giả chạy tới đều ý thức được. Đây không phải là bảo vật tầm thường, cho nên cả đám ra tay cướp đoạt.
Trong lòng Sở Mộ đã bị trùng kích thật lớn, hắn có một loại xúc động, muốn làm hắn chiến một trận toàn lực với ngũ tuyệt. Chỉ là hắn vẫn còn có lý trí, hiểu rất rõ. Giữa hắn và ngũ đại Kiếm Vương hiện tại còn có chênh lệch rất lớn, vạn lần, thậm chí là mười vạn lần, không nhỏ một chút nào.
Bọn hắn tùy ý đánh ra một kiếm là có thể miểu sát hắn. Giữa song phương, hoàn toàn không thể so sánh được.
Nhưng mà Sở Mộ cũng không có bị đả kích, ngược lại ý chí chiến đấu còn tràn đầy, luận thiên phú, hắn hoàn toàn không dưới ngũ tuyệt. Ở phương diện khác thậm chí còn trên đám người này. Cho nên chỉ cần cho hắn đủ thời gian, muốn vượt qua, thậm chí là siêu việt đám người này cũng không phải là không có khả năng.
Ngũ Hành chiến hoàng ầm ầm sụp đổ, năm loại khí tức màu sắc khác nhau lan tràn ra bốn phương tám hướng. Trên trời dưới đất, không có chỗ nào che dấu, lẩn trốn. Ngũ đại Kiếm Vương liên tục né tránh.
Hai mắt bọn hắn chưa từng rời khỏi, luôn giữ ở trung tâm. Trong thân thể đang sụp đổ của Ngũ Hành chiến hoàng, trong vô số khí tức năm màu, có một đoàn quang mang năm màu lập lòe. Đây chính là Ngũ Hành thánh quả mà bọn hắn tha thiết ước mơ.
Triển khai toàn bộ tốc độ và thủ đoạn của bản thân. Ngũ tuyệt cùng lúc phóng về phía Ngũ Hành thánh quả kia. Một quả Ngũ Hành thánh quả duy nhất.
Ngũ Hành thánh quả chỉ có một, mà bọn hắn lại có tới năm. Chắc chắn sẽ xảy ra tranh đoạt. Mỗi một người đều đề thăng lực lượng, chuẩn bị công kích và phòng ngự.
Nhưng vào lúc này, không trung trên đầu ngũ tuyệt bỗng nhiên trở nên tối tăm, giống như trong tích tắc từ ban ngày chuyển thành đêm tối, đêm tối không có lấy một ngôi sao nào.
Bóng tối kia trong tích tắc bao phủ xuống, tạo thành một phiến hắc ám tuyệt vực, phạm vi bao phủ giống như một viên cầu màu đen, đem ngũ tuyệt và Ngũ Hành thánh quả bao phủ bên trong. Đám Kiếm giả bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh bóng tối, bóng tối tuyệt đối. Đem lực lượng thần niệm phóng ra cũng bị ngăn cách ở bên ngoài, căn bản không biết rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì.
Ngũ tuyệt chỉ cảm thấy bóng tối vừa mới bao phủ xuống thì thân thể bọn hắn bị khóa lại. Bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ khóa lại tại chỗ. Mặc dù chỉ trong tích tắc bọn hắn đã bài trừ lực lượng giam cầm bản thân mình. Nhưng mà hai mắt bị ảnh hưởng, cái gì cũng không nhìn ra được, lực lượng thần niệm tản mát ra, vô cùng gian nan, hai chân giống như đang ở trong đầm lầy vậy.
Loại cảm giác này chỉ kéo dài chừng một hơi, trong nháy mắt, lực lượng thần niệm của bọn hắn lại khôi phục như bình thường. Ánh mắt cũng khôi phục như thường. Cả đám giật mình, bởi vì Ngũ hành thánh quả ở trung tâm lại biến mất không thấy gì nữa.
Giống như đột nhiên biến mất, lại giống như chưa từng xuất hiện qua, làm cho ngũ tuyệt tức giận không thôi.
Trong sát na kia bọn hắn đã biết rõ. Vừa rồi có người đột nhiên ra tay, dường như thi triển bí pháp nào đó, bóng tối hàng lâm, lại thừa cơ cướp lấy Ngũ Hành thánh quả, không coi bọn hắn vào đâu.
Năm người dường như rất ăn ý, không có thương lượng. Mỗi một người phụ trách một phương, lực lượng thần niệm cuồng bạo như thủy triềum ạnh mẽ quét ngang ra. Những nơi đi qua, đám Kiếm giả bị đảo qua linh hồn run rẩy, thế giới tinh thần tựa hồ sắp sụp đổ.
Dưới nổi giận, ngũ tuyệt không có nhiều cố kỵ như vậy.
- Đoạt Ngũ Hành thánh quả của ta còn muốn chạy trốn, chết.
Sa Lộ phát hiện ra mánh khóe, lập tức xuất kiếm, chém ra một kiếm. Kiếm quang màu đen phá không mà đi.
Mấy ngàn trượng bên ngoài, một đạo thân ảnh thoáng hiện, tránh đi kiếm quang màu đen, dùng tốc đọ rất nhanh đi xa. Đồng thời dùng thanh âm khàn khàn lưu lại một câu nói.
- Ta chính là Hắc Minh Kiếm Vương của Hắc ngục, Tây Hổ ngũ tuyệt cũng chỉ như vậy mà thôi.
Những lời này thuần túy là kéo cừu hận, ngũ tuyệt liên tục bộc phát đuổi theo. Trong nháy mắt, Hắc Minh Kiếm Vương của Hắc Ngục và Ngũ tuyệt biến mất không còn bóng dáng.
Một hồi đại chiến kinh thiên kết thúc, cuối cùng người đoạt được Ngũ Hành thánh quả không phải là bất luận một ai trong ngũ tuyệt. Mà lại bị một người thần bí tự xưng là Hắc Minh Kiếm Vương của Hắc Ngục cướp lấy. Không thể không nói, đây là kết quả vô cùng trêu ngươi.
- Thực sự là người Hắc Ngục hay là vu oan giá họa?
Sở Mộ không khỏi suy nghĩ, bởi vì người thần bí kia hoàn toàn có thể không nói lời nào rồi chạy đi. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại lưu lại một câu nói như vậy.
Mục đích ở đâu?
Vu oan giá họa cho Hắc Ngục sao?
Hay hắn ta là người Hắc Ngục? Vốn đã có bàn tính như thế?
Hoặc là muốn chọc giận Ngũ Tuyệt?
Về phần ngũ tuyệt có đuổi kịp Hắc Minh Kiếm Vương hay không, có thể đoạt lại Ngũ Hành thánh quả từ trong tay Hắc Minh Kiếm Vương hay không. Nếu vậy cuối cùng rơi vào trong tay ai, kỳ thực Sở Mộ cũng rất muốn biết. Nhưng mà hắn không có cơ hội này.
Đám Kiếm giả cũng lục tục từ trong bất ngờ tỉnh táo lại. Trong nháy mắt, những Kiếm Vương cao giai lập tức bộc phát tốc độ, hóa thành từng đạo lưu quang, dùng tốc độ nhanh vô cùng phóng về chỗ trung tâm. Mục tiêu là chỗ Ngũ Hành chiến hoàng bị đánh nát.
Ngũ Hành thánh quả, bọn hắn không dám có hi vọng xa vời. Nhưng mà nói không chừng sau khi Ngũ Hành chiến hoàng bị đánh nát, sẽ lưu lại chút gì đó thì sao?
Tốc độ của những Kiếm Vương cao giai kia cực nhanh, là người trước tiên phóng tới chỗ Ngũ Hành chiến hoàng sụp xuống. Mục tiêu là năm thứ còn sót lại trên mặt đất. Một khí tức màu vàng, một cây non. Một phiên bản thu nhỏ của dòng sông. Một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt. Một ngọn núi nhỏ.
Nói đơn giản, năm đồ vật rơi trên mặt đất này chính là phiên bản thu nhỏ lại vô số lần của ngũ hành chi tương trước đó.
Đạo khí tức màu vàng kia chỉ dài chừng một thước, phun ra nuốt vào khí tức màu vàng, tản mát ra phong mang sắc bén, vô cùng thuần túy. Đương nhiên, còn xa không cường đại bằng Kim chi tương lúc trước.
Mà gốc cây non kia cũng chỉ cao có một thước, tản mát ra sinh cơ bừng bực. Phiên bản thu nhỏ của dòng sông màu xanh da trời kia cũng chỉ dài chừng một thước. Đám hỏa diễm kia thì lớn bằng nắm tay, hừng hực thiêu đốt, tản mát ra nhiệt độ cao nóng bỏng. Mà ngọn núi nhỏ kia cũng không sai biệt lắm cao chừng một thước.
Luận hình thể, không có cách nào so sánh với Ngũ hành chi tương trước đó. Luận cường độ khí tức, cũng không có cách nào so sánh với Ngũ Hành chi tương trước đó. Cho nên khi nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của đám Ngũ Hành chi tương, đám Kiếm giả chạy tới đều ý thức được. Đây không phải là bảo vật tầm thường, cho nên cả đám ra tay cướp đoạt.