Một kiếm này bởi vì Địa Nguyên kiếm đối với Thiên Nguyên kiếm khí có tăng phúc ba thành uy lực, lại thêm Chấn Thạch kính tăng phúc. Uy lực một kiếm này so với trước đó còn mạnh hơn không chỉ ba lần.
Miệng kêu lớn một tiếng, như hổ vào bầy dê. Sở Mộ vung vẩy hai kiếm, trên thân kiếm có Thiên Nguyên kiếm khí ngưng tụ. Mỗi một kiếm chém ra, uy lực Chấn Thạch kính bộc phát, lập tức đánh lui, làm tổn thương từng đầu hoang thú.
Như vào chỗ không người, so với hiểm cảnh trước đó bị hơn mười đầu hoang thú vây công hoàn toàn trái ngược.
Không có một đầu hoang thú nào có thể ngăn cản một kiếm của Sở Mộ, cho dù không chết, vẫn bị thương tổn, thiếu cánh tay hoặc là thiếu đi chân.
Mặc dù nói đám hoang thú một khi hao tổn, trong thời gian ngắn sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu. Nhưng mà đó là dưới tình huống hấp thu hoang khí đầy đủ. Hiện tại lại trong chiến đấu, lực công kích, tốc độ công kích của Sở Mộ đều rất nhanh, hung mãnh vô cùng, căn bản không cho bọn chúng thời gian khôi phục.
- Chết.
Hai kiếm trước sau chém ra, Chấn thạch kính lại thêm Thiên Nguyên kiếm khí trước sau chém vào trên thân thể một đầu hoang thú, chém vào cùng một chỗ.
Thoáng chốc, đầu hoang thú này bay ngược về phía sau. Thân thể đứt gãy trên không trung.
Rơi xuống đấy, toàn thân thân hóa thành khói bụi màu vàng nâu, tiêu tán. Duy chỉ có một đạo hoang khí tinh thuần bay ra, trực tiếp tiến vào trong cơ thể Sở Mộ, cường hóa huyết nhục của hắn.
Một đầu hoang thú tử vong, cũng không có khiến cho mấy đầu hoang thú khác sợ hãi, lui bước. Chúng căn bản không có phần trí tuệ để đi sợ hãi, bọn chúng chỉ tuân theo bản năng, giết chết địch nhân trước mắt.
Đám hoang thú hung hãn không sợ chết xông tới, đối với loại đối thủ cho dù bị tổn thương nhưng vẫn có thể tiếp tục chiến đấu. Nếu như đổi lại là người khác nhất định sẽ cảm thấy khó đối phó, nhưng mà Sở Mộ lại hết sức cao hứng.
Bởi vì những đầu hoang thú này lại khiến cho Chấn Thạch kính của hắn lần lượt tăng trưởng.
Từng kiếm đánh ra, khí thế tuy rằng không hung mãnh như trước, nhưng tốc độ lại nhanh hơn. Thiên Nguyên kiếm khí rót vào, lúc kiếm chém vào thân thể hoang thú, Chấn Thạch kính được phát động.
Chấn động nhanh chóng, một kiếm đánh lui hoang thú bắn về phía sau chừng bảy tám trượng. Chỗ bị kiếm chém trúng trực tiếp bị xé rách một mảng lớn, hóa thành sương mù màu vàng nâu rồi tiêu tán.
Ngay từ đầu, trước tiên Sở Mộ phát động Chấn thạch kính, lại khiến cho kiếm khí chấn động rồi sau đó mới xuất kiếm công kích. Nhưng mà làm như vậy sau đó sẽ tiêu hao thêm thể năng và tinh lực. Một mặt thì sẽ làm giảm tốc độ công kích và hiệu suất công kích.
Ngẫm lại mà xem, khi ngươi đối mặt với một địch nhân thực lực cường đại và tốc độ nhanh chóng. Trước tiên phát động Chấn Thiên kính cần phải có đủ thời gian, khi đó cũng đủ để đối phương có phản ứng, lại còn có thể phản kích.
Sau mấy lần xuất kiếm, Sở Mộ cũng ý thức được điểm này, lập tức suy nghĩ biện pháp giải quyết trong chiến đấu.
Lần lượt thử, rốt cuộc sau vài chục lần xuất kiếm, hắn đã thành công nắm giữ việc xuất kiếm trước rồi mới phát động Chấn thạch kính.
Nhưng mà như vậy còn xa không đủ, vì muốn đạt được lực sát thương mạnh mẽ hơn, đạt tới mục đích xuất kỳ bất ý, Sở Mộ lần lượt nghiên cứu, lần lượt thử.
Hắn cố gắng thu liễm uy lực, tránh cho nhanh chóng giết chết hoang thú. Một khi hoang thú chết hết, hắn sẽ không có mục tiêu để thử. Một khi thoát khỏi loại trạng thái này, muốn tiếp tục nghiên cứu không thể nghi ngờ sẽ tốn thêm nhiều thời gian hơn.
- Không đủ, vẫn không đủ. Một kiếm này có lẽ Chấn Thạch kính phát động chậm một chút. Trong nháy mắt tiếp xúc với hoang thú thì mới chấn động, đây mới là thời cơ tốt nhất.
Xuất kiếm.
Địa Nguyên kiếm và Đồng Tâm kiếm xuất quỷ nhập thần, kiếm thuật của Sở Mộ quỷ thầnh kó lương.
Một kiếm nhẹ nhàng đâm ra một đầu hoang thú bay nhào tới, dường như tự động đụng vào. Trong nháy mắt khi mũi kiếm của Sở Mộ tiếp xúc với móng vuốt của hoang thú, hắn phát động Chấn Thạch kính.
Thanh âm ông ông, chói tai rất nhỏ vang vọng. Móng vuốt của hoang thú trong nháy mắt bị lực lượng chấn động của Chấn Thạch kính đẩy ra sang bên cạnh. Thân thể hoang thú xoay tròn trên không trung.
- Không đúng, tuy rằng một kiếm này nắm bắt thời cơ đúng. Nhưng mà Chấn Thạch kinh khi lập tức bộc phát, uy lực còn chưa đủ, tổn thương tạo thành cũng không đủ. Phải giải quyết.
Nan đề mới lại xuất hiện, lần này không phải là nắm chắc thời cơ, mà là nắm chắc uy lực.
Thời cơ không đúng, lực lượng đầy đủ, cho dù có thể tạo thành tổn thương nghiêm trọng, nhưng mà không có cách nào đánh trúng mục tiêu, như vậy cũng là không công. Thời cơ chính xác, lực lượng chưa đủ, khó có thể tạo thành tổn thương hữu hiệu, cũng tương đương với không có.
Chỉ có thể khiến cho thời cơ và lực lượng đồng thời đạt tới tiêu chuẩn, dưới tình huống kết hợp, mới có thể bộc phát ra một kiếm cường đại, tạo thành tổn thương mãnh liệt với mục tiêu.
cuối cùng Sở Mộ dứt khoát thu lại Địa Nguyên kiếm, chỉ cầm Đồng Tâm kiếm. kể từ đó cũng không cần nhất tâm nhị dụng, có thể chuyên tâm nghiên cứu thời cơ và lực lượng.
Từng kiếm, từng kiếm, trong lúc bất tri bất giác, dưới công kích của Sở Mộ, hơn mười đầu hoang thú chỉ còn vẻn vẹn ba đầu. Những đầu hoang thú khác đều bị đánh tan dưới nhiều lần công kích của Sở Mộ. Cả đám hóa thành sương mù màu vàng nâu rồi biến mất, chỉ có một đạo hoang khí tinh thuần nhập vào trong cơ thể Sở Mộ.
Đồng Tâm kiếm giống như tia chớp đâm ra, đâm về phía một đầu hoang thú đang nhào tới. mũi kiếm va chạm với móng vuốt sắc bén của hoang thú. Lập tức Chấn thạch kính được phát động, lập tức chấn động với tần suất cao nhất.
Móng vuốt sắc bén của hoang thú trong nháy mắt phanh một tiếng rồi nổ tung, hóa thành sương mù màu vàng nâu ngập trời rồi tiêu tán. Thân thể đầu hoang thú này càng xoay tròn trên không trung, nhanh chóng bắn ngược về phía sau.
Chấn thạch kính, lực lượng tầng thứ hai của Chấn Thiên kính, ở trong tay Sở Mộ thể hiện ra uy lực phi phàm.
Chấn thạch kính, tên như ý nghĩa, ngay cả nham thạch cũng có thể phá vỡ. Lực lượng chấn động như vậy cường đại tới cỡ nào, khó có thể tưởng tượng ra được.
Thân thể ngườii ình thường, một khi bị Chấn thạch kính đánh trúng, trong nháy mắt sẽ hóa thành huyết nhục, cho dù là Kiếm giả có tu luyện, dưới tình huống phòng hộ không đủ, trong nháy mắt cũng bị chấn động hóa thành bột phấn.
Đem Chấn Thiên kính tu luyện tới tầng thứ hai Chấn Thạch kính, Sở Mộ coi như đã đụng chạm tới tinh nghĩa của Chấn thiên lưu.
Tầng thứ nhất, lực lượng chấn động trụ cột. Chú trọng ở hai chữ trụ cột, là một quá trình đánh căn cơ, chỉ có căn cơ ổn định, các mặt khác tăng lên thì mới có thể đột phá từ tầng thứ nhất nên tầng thứ hai.
Uy lực của tầng thứ nhất cũng không cường đại. Mỗi một lần giao phong chỉ có thể hơi chút ảnh hưởng tới mục tiêu mà thôi. Nhưng mà sau khi đột phá tới tầng thứ hai, Chấn Thạch kia, uy lực tăng lên ít nhất gấp mười lần. Nhất là sau khi trộn lẫn với kiếm khí, uy lực kia không chỉ gấp chục lần, mà là gấp mấy chục, thậm chí tăng lên rất cao, càng thêm đáng sợ.
Miệng kêu lớn một tiếng, như hổ vào bầy dê. Sở Mộ vung vẩy hai kiếm, trên thân kiếm có Thiên Nguyên kiếm khí ngưng tụ. Mỗi một kiếm chém ra, uy lực Chấn Thạch kính bộc phát, lập tức đánh lui, làm tổn thương từng đầu hoang thú.
Như vào chỗ không người, so với hiểm cảnh trước đó bị hơn mười đầu hoang thú vây công hoàn toàn trái ngược.
Không có một đầu hoang thú nào có thể ngăn cản một kiếm của Sở Mộ, cho dù không chết, vẫn bị thương tổn, thiếu cánh tay hoặc là thiếu đi chân.
Mặc dù nói đám hoang thú một khi hao tổn, trong thời gian ngắn sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu. Nhưng mà đó là dưới tình huống hấp thu hoang khí đầy đủ. Hiện tại lại trong chiến đấu, lực công kích, tốc độ công kích của Sở Mộ đều rất nhanh, hung mãnh vô cùng, căn bản không cho bọn chúng thời gian khôi phục.
- Chết.
Hai kiếm trước sau chém ra, Chấn thạch kính lại thêm Thiên Nguyên kiếm khí trước sau chém vào trên thân thể một đầu hoang thú, chém vào cùng một chỗ.
Thoáng chốc, đầu hoang thú này bay ngược về phía sau. Thân thể đứt gãy trên không trung.
Rơi xuống đấy, toàn thân thân hóa thành khói bụi màu vàng nâu, tiêu tán. Duy chỉ có một đạo hoang khí tinh thuần bay ra, trực tiếp tiến vào trong cơ thể Sở Mộ, cường hóa huyết nhục của hắn.
Một đầu hoang thú tử vong, cũng không có khiến cho mấy đầu hoang thú khác sợ hãi, lui bước. Chúng căn bản không có phần trí tuệ để đi sợ hãi, bọn chúng chỉ tuân theo bản năng, giết chết địch nhân trước mắt.
Đám hoang thú hung hãn không sợ chết xông tới, đối với loại đối thủ cho dù bị tổn thương nhưng vẫn có thể tiếp tục chiến đấu. Nếu như đổi lại là người khác nhất định sẽ cảm thấy khó đối phó, nhưng mà Sở Mộ lại hết sức cao hứng.
Bởi vì những đầu hoang thú này lại khiến cho Chấn Thạch kính của hắn lần lượt tăng trưởng.
Từng kiếm đánh ra, khí thế tuy rằng không hung mãnh như trước, nhưng tốc độ lại nhanh hơn. Thiên Nguyên kiếm khí rót vào, lúc kiếm chém vào thân thể hoang thú, Chấn Thạch kính được phát động.
Chấn động nhanh chóng, một kiếm đánh lui hoang thú bắn về phía sau chừng bảy tám trượng. Chỗ bị kiếm chém trúng trực tiếp bị xé rách một mảng lớn, hóa thành sương mù màu vàng nâu rồi tiêu tán.
Ngay từ đầu, trước tiên Sở Mộ phát động Chấn thạch kính, lại khiến cho kiếm khí chấn động rồi sau đó mới xuất kiếm công kích. Nhưng mà làm như vậy sau đó sẽ tiêu hao thêm thể năng và tinh lực. Một mặt thì sẽ làm giảm tốc độ công kích và hiệu suất công kích.
Ngẫm lại mà xem, khi ngươi đối mặt với một địch nhân thực lực cường đại và tốc độ nhanh chóng. Trước tiên phát động Chấn Thiên kính cần phải có đủ thời gian, khi đó cũng đủ để đối phương có phản ứng, lại còn có thể phản kích.
Sau mấy lần xuất kiếm, Sở Mộ cũng ý thức được điểm này, lập tức suy nghĩ biện pháp giải quyết trong chiến đấu.
Lần lượt thử, rốt cuộc sau vài chục lần xuất kiếm, hắn đã thành công nắm giữ việc xuất kiếm trước rồi mới phát động Chấn thạch kính.
Nhưng mà như vậy còn xa không đủ, vì muốn đạt được lực sát thương mạnh mẽ hơn, đạt tới mục đích xuất kỳ bất ý, Sở Mộ lần lượt nghiên cứu, lần lượt thử.
Hắn cố gắng thu liễm uy lực, tránh cho nhanh chóng giết chết hoang thú. Một khi hoang thú chết hết, hắn sẽ không có mục tiêu để thử. Một khi thoát khỏi loại trạng thái này, muốn tiếp tục nghiên cứu không thể nghi ngờ sẽ tốn thêm nhiều thời gian hơn.
- Không đủ, vẫn không đủ. Một kiếm này có lẽ Chấn Thạch kính phát động chậm một chút. Trong nháy mắt tiếp xúc với hoang thú thì mới chấn động, đây mới là thời cơ tốt nhất.
Xuất kiếm.
Địa Nguyên kiếm và Đồng Tâm kiếm xuất quỷ nhập thần, kiếm thuật của Sở Mộ quỷ thầnh kó lương.
Một kiếm nhẹ nhàng đâm ra một đầu hoang thú bay nhào tới, dường như tự động đụng vào. Trong nháy mắt khi mũi kiếm của Sở Mộ tiếp xúc với móng vuốt của hoang thú, hắn phát động Chấn Thạch kính.
Thanh âm ông ông, chói tai rất nhỏ vang vọng. Móng vuốt của hoang thú trong nháy mắt bị lực lượng chấn động của Chấn Thạch kính đẩy ra sang bên cạnh. Thân thể hoang thú xoay tròn trên không trung.
- Không đúng, tuy rằng một kiếm này nắm bắt thời cơ đúng. Nhưng mà Chấn Thạch kinh khi lập tức bộc phát, uy lực còn chưa đủ, tổn thương tạo thành cũng không đủ. Phải giải quyết.
Nan đề mới lại xuất hiện, lần này không phải là nắm chắc thời cơ, mà là nắm chắc uy lực.
Thời cơ không đúng, lực lượng đầy đủ, cho dù có thể tạo thành tổn thương nghiêm trọng, nhưng mà không có cách nào đánh trúng mục tiêu, như vậy cũng là không công. Thời cơ chính xác, lực lượng chưa đủ, khó có thể tạo thành tổn thương hữu hiệu, cũng tương đương với không có.
Chỉ có thể khiến cho thời cơ và lực lượng đồng thời đạt tới tiêu chuẩn, dưới tình huống kết hợp, mới có thể bộc phát ra một kiếm cường đại, tạo thành tổn thương mãnh liệt với mục tiêu.
cuối cùng Sở Mộ dứt khoát thu lại Địa Nguyên kiếm, chỉ cầm Đồng Tâm kiếm. kể từ đó cũng không cần nhất tâm nhị dụng, có thể chuyên tâm nghiên cứu thời cơ và lực lượng.
Từng kiếm, từng kiếm, trong lúc bất tri bất giác, dưới công kích của Sở Mộ, hơn mười đầu hoang thú chỉ còn vẻn vẹn ba đầu. Những đầu hoang thú khác đều bị đánh tan dưới nhiều lần công kích của Sở Mộ. Cả đám hóa thành sương mù màu vàng nâu rồi biến mất, chỉ có một đạo hoang khí tinh thuần nhập vào trong cơ thể Sở Mộ.
Đồng Tâm kiếm giống như tia chớp đâm ra, đâm về phía một đầu hoang thú đang nhào tới. mũi kiếm va chạm với móng vuốt sắc bén của hoang thú. Lập tức Chấn thạch kính được phát động, lập tức chấn động với tần suất cao nhất.
Móng vuốt sắc bén của hoang thú trong nháy mắt phanh một tiếng rồi nổ tung, hóa thành sương mù màu vàng nâu ngập trời rồi tiêu tán. Thân thể đầu hoang thú này càng xoay tròn trên không trung, nhanh chóng bắn ngược về phía sau.
Chấn thạch kính, lực lượng tầng thứ hai của Chấn Thiên kính, ở trong tay Sở Mộ thể hiện ra uy lực phi phàm.
Chấn thạch kính, tên như ý nghĩa, ngay cả nham thạch cũng có thể phá vỡ. Lực lượng chấn động như vậy cường đại tới cỡ nào, khó có thể tưởng tượng ra được.
Thân thể ngườii ình thường, một khi bị Chấn thạch kính đánh trúng, trong nháy mắt sẽ hóa thành huyết nhục, cho dù là Kiếm giả có tu luyện, dưới tình huống phòng hộ không đủ, trong nháy mắt cũng bị chấn động hóa thành bột phấn.
Đem Chấn Thiên kính tu luyện tới tầng thứ hai Chấn Thạch kính, Sở Mộ coi như đã đụng chạm tới tinh nghĩa của Chấn thiên lưu.
Tầng thứ nhất, lực lượng chấn động trụ cột. Chú trọng ở hai chữ trụ cột, là một quá trình đánh căn cơ, chỉ có căn cơ ổn định, các mặt khác tăng lên thì mới có thể đột phá từ tầng thứ nhất nên tầng thứ hai.
Uy lực của tầng thứ nhất cũng không cường đại. Mỗi một lần giao phong chỉ có thể hơi chút ảnh hưởng tới mục tiêu mà thôi. Nhưng mà sau khi đột phá tới tầng thứ hai, Chấn Thạch kia, uy lực tăng lên ít nhất gấp mười lần. Nhất là sau khi trộn lẫn với kiếm khí, uy lực kia không chỉ gấp chục lần, mà là gấp mấy chục, thậm chí tăng lên rất cao, càng thêm đáng sợ.