Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chính không ngờ vào lúc này nhà họ Lâm lại cử người tới Giang Thành. Trước đó nhà họ Lâm cũng cử người tới, hơn nữa còn tìm được cả Lâm Chính. Nhưng mục tiêu khi đó của họ không phải là anh mà là chủ tịch Lâm.

Bọn họ thấy cả Giang Thành này chỉ có thần y Lâm là đủ tư cách được họ chú ý. Lâm Chính vốn không muốn đi. Anh do dự, sau đó vẫn quyết định tìm hiểu xem tại sao người nhà họ Lâm lại tới.

Anh lái xe tới quán cafe Tây Lam. Lúc này đã có mấy người ngồi bên trong. Lâm Tử Yên ngồi ở một góc của quán cafe.

Cử chỉ của cô ta rất nho nhã, ăn mặc lại sang trọng. Phía sau lưng cô ta có vài người đàn ông mặc vest đeo kính đen. Chỉ riêng như vậy thôi đã đủ để biết Lâm Tử Yến có xuất thân không hề tầm thường rồi.

Lâm Chính bước tới, ngồi xuống.

“Anh muốn uống gì ạ?”, người nhân viên đưa menu tới và mỉm cười hỏi.

“Cậu ta không uống gì cả. Cô đi đi, đừng làm phiền chúng tôi trò chuyện” Lâm Tử Yến liếc nhìn Lâm Chính, đặt ly trà xuống và nói bằng vẻ vô cảm.

Người phục vụ ngượng chín mặt, đang định rời đi thì Lâm Chính giữ lại: “Đừng nghe cô ta nói. Để tôi xem menu”.

“Vâng…”, người phục vụ mỉm cười, đặt menu xuống bàn.

Lâm Tử Yến thấy vậy bèn chau mày nhưng vẫn cố nén giận. Đợi khi Lâm Chính gọi món xong thì Lâm Tử Yến mới nói tiếp: “Có thể được rồi chứ? Chúng ta bàn chuyện chính đi”.

“Đừng vội. Tôi đói! Chúng ta ăn xong rồi bàn”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.

“Khốn nạn! Lâm Chính! Ý của cậu là gì? Cậu định chống đối tôi đấy à?”, Lâm Tử Yến tức giận, trừng mắt với Lâm Chính.

“Xem ra chúng ta không nói chuyện được rồi. Nếu đã vậy thì tôi đi trước đây”, Lâm Chính cũng không nói nhiều, cứ thế đứng dậy định bỏ đi. Thế nhưng hai người mặc đồ đen bên cạnh bèn chặn anh lại.

“Lâm Chính! Cậu cũng không tự nhìn lại xem mình là ai. Cậu là người mà cả gia tộc vứt bỏ. Một đứa con ngoài giá thú. Tôi gọi cậu ra đây đã là vinh hạnh cho cậu rồi. Cậu còn không biết điều? Mau ngoan ngoãn ngồi xuống trả lời vài câu hỏi của tôi. Rõ chưa? Nếu không tôi sẽ khiến cậu đẹp mặt đấy”.

“Muốn tôi đẹp mặt sao? Được thôi, vậy các người ra tay đi! Tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc các người sẽ khiến tôi phải đẹp mặt như thế nào?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu!", Lâm Tử Yến tức giận, thật chỉ muốn lập tức ra lệnh cho hai tên thuộc ha xông lên đấm sấp mặt Lâm Chính. Thế nhưng lý trí nói cho cô ta biết không được kích động. Ra tay ở đây rồi làm to chuyện thì sẽ không có lợi gì cho cô ta hết. Huống hồ đối với loại tạp chủng này, có đánh một trận cũng không giải quyết được cơn phẫn nộ. Lâm Tử Yến nghĩ tới nhiệm vụ của mình bèn hít một hơi thật sâu và lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cậu định thế nào?”

“Thái độ tốt một chút, đợi tôi ăn cơm sau đó chúng ta bàn chuyện. Tôi chưa ăn xong thì cô đợi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm. Lời nào ngạo mạn của anh khiến cho những tên thuộc hạ cũng hết chịu nổi.

Nhưng Lâm Tử Yến vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Cô ta ngồi xuống, nhắm mắt lại, cô gắng hít thật sâu như muốn lấy lại sự bình tĩnh. Còn Lâm Chính sau khi đồ ăn lên đủ cả thì ăn vồ vập như một con hổ đói.

“Tạp chủng mãi chỉ là tạp chủng. Quả nhiên chẳng ra thể thống gì. Hậu nhân của nhà họ Lâm tuyệt đối không thể có cái thứ như thế này được. Chắc chắn là do mẹ cậu", Lâm Tử Yến thầm nghĩ.

Khoảng 20 phút sau. Lâm Chính uống hết cafe trong ly, lau miệng và nói: “Được rồi, chúng ta có thể bàn chuyện được rồi. Nói đi, gọi tôi tới đây có chuyện gì?”

“Gia tộc tối qua đã điều tra, cậu trúng giải trong một hoạt động do Dương Hoa tổ chức, có được bộ trang phục Hoa Hi Vọng. Mặc dù bộ trang phục đã bị hủy hoại nhưng Cư Chí Cường cũng đã bồi thường cho cậu một khoản tiền lớn, đúng không?”, Lâm Tử Yến hỏi.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Sao thế?"

Tiền bồi thường là một trăm triệu tệ, nhìn có vẻ nhiều nhưng đối với nhà họ Lâm thì một trăm triệu tệ cũng chẳng là gì. Lẽ nào họ còn muốn lấy luôn cả 100 triệu tệ này? Không thể nào?

“Tôi nghe nói cậu lấy một trăm triệu tệ này đầu tư vào công ty Duyệt Nhan của vợ mình phải không?”, Lâm Tử Yến nheo mắt, mỉm cười hỏi tiếp.

“Nhà họ Lâm điều tra cũng kỹ nhỉ…đúng vậy, tôi đã đầu tư toàn bộ khoản tiền đó vào Duyệt Nhan rồi. Sao thế? Nhà họ Lâm lại đi để tâm đến những chuyện cỏn con đó hay sao?”

“Đương nhiên rồi. Lâm Chính, có lẽ cậu không biết, thực ra vài ngày trước, Duyện Nhan cùng Dương Hoa đã đạt tới việc thống nhất chiến lược, thúc đẩy quan hệ hợp tác. Giờ cậu là cổ đông lớn nhất của Duyệt Nhan, điều đó có nghĩa là cậu đang làm ăn kinh doanh với Dương Hoa. Cậu hiểu chứ?”, Lâm Tử Yến mỉm cười.

“Nhưng điều đó thì liên quan gì tới nhà họ Lâm?”, Lâm Chính không hiểu

“Đương nhiên có liên quan, hơn nữa còn liên quan lớn”, Lâm Tử Yến cười thần bí: “Nhà họ Lâm gần đây có một hạng mục mà chưa tìm được người hợp tác. Vì vậy tôi muốn để cậu đại diện cho nhà họ Lâm tiến hành việc hợp tác với Dương Hoa, thế nào?”

Dứt lời, Lâm Chính tưởng mình nghe nhầm. Nhà họ Lâm…lại muốn hợp tác với Dương Hoa sao? Anh chau mày.

Lúc này mối quan hệ giữa Dương Hoa và nhà họ Lâm không được tốt cho lắm. Mấy lần trước, bọn họ đã đắc tội với Dương Hoa. Theo lý mà nói, hai bên đang không khác gì nước với lửa, chắc chắn là không thể tốt đẹp được. Nhưng tại sao nhà họ Lâm lại tìm tới chứ?

“Là hạng mục gì vậy, nói tôi nghe xem!”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Nói với cậu có tác dụng gì chứ? Tôi chỉ cần cậu có thể kết nối được với Dương Hoa là được. Những chuyện khác thì cậu đừng có hỏi”, Lâm Tử Yên nói.

“Vậy thì xin lỗi nhé, các người tìm người khác đi, Lâm Chính lắc đầu, từ chối thẳng thừng

“Cậu…đứng lại”, Lâm Tử Yến quát lớn.

Thấy Lâm Chính kiên quyết rời đi, cô ta đành phải nghiến răng: “Được tôi nói cho cậu biết!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK