Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên vị trí kích hoạt cơ quan nằm ở đây. Lâm Chính lấy chìa khóa ra, cắm vào lỗ không chút do dự.

Cạch! Một âm thanh nặng nề vang lên. Ngay sau đó cả lối ra vào của Hồng Nhan Cốc rung chuyển.

“Chuyện gì vậy?”

"Tại sao cơ quan lại bị khởi động rồi?”

“Mau tới đó xem xem”, tiếng hô hào vang lên khắp bốn phía. Lâm Chính thấy vậy lập tức thu châm về, nhảy lên vách đá và nhanh chóng rời đi.

Sau khi châm được rút ra thì đám người Tinh Xán ngã ra đất. Bọn họ vội vàng bò dậy và nhìn xung quanh: “Chết tiệt, hắn chạy rồi”.

“Bất kể hắn là ai thì cũng phải bắt cho bằng được", Tinh Xán tức giận nói.

Luc này, Hoa Huyền dẫn theo một lượng lớn các đệ tử có mặt.

“Tinh Xán! Chuyện gì vậy?"

“Sư tỷ, em cũng không rõ...”, Tinh Xán không biết phải giải thích thế nào.

“Em không rõ sao?”, Hòa Huyền chau mày.

“Bọn em canh giữ đang yên đang lành thì đột nhiên như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích được. Sau đó nghe thấy tiếng cơ quan ở sau lưng khởi động...rồi bị mở ra...”, Tinh Xán cúi đầu nói.

“Vì vậy, mọi người cũng không nhìn rõ đối phương trông như thế nào nhỉ?”

“Quay lưng lại nên không nhìn được gì cả...”, Tinh Xán tỏ vẻ sợ hãi. Đám đông cảm thấy không tin được.

“Lẽ nào kẻ đó là ma sao? Nhiều người thế này mà không ai nhìn thấy hắn?"

“Rốt cuộc là người thế nào chứ?”

Đám đệ tử xôn xao. Hoa Huyền suy nghĩ rồi nói: “Lập tức đóng cơ quan lại, đồng thời gọi hết đệ tử về, không cần đi tìm nữa”.

“Sư tỷ, ý của chị là...”

“Người đó chắc chắn là người của Hồng Nhan Cốc”.

“Sao sư tỷ lại chắc chắn như vậy?’

“Đối phương không dám để mọi người nhìn thấy hắn thì chắc sợ là mọi người nhận ra. Nếu như người ngoài thì làm gì phải làm vậy?”

“Sư tỷ nói đúng...nói vậy Hồng Nhan Cốc chắc có nội gián rồi”, Tinh Xán nghiến răng.

“Chị đã báo chuyện này lên trên rồi, giờ việc cần làm nhất là đóng cơ quan lại”.

“Nhưng chìa khóa đã bị người đó rút đi rồi, giờ rằng chúng ta không thể đóng lại được”.

“Không được cũng phải được, nếu không chúng ta không thể ra vào được thì sẽ gặp rất nhiều vấn đề”.

“Vâng sư tỷ”.

Đám đông nghe lệnh. Hoa Huyền nhìn bốn bề. Cô ta biết muốn tìm người đó là điều không thể. Giờ cô ta chỉ muốn biết tại sao kẻ đó lại muốn khởi động cơ quan của Hồng Nhan Cốc. Mục đích của hắn là gì.

Hoa Huyền cảm thấy khó hiểu. Có điều cô ta nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, tuy nhiên một giọng nói vang lên đã cắt đứt mạch suy nghĩ của cô ta.

“Giảng sư Bắc Hiên tới”

Hoa Huyền giật mình, lập tức đứng thẳng người rồi khẽ cúi xuống: “Giảng sư Bắc Hiên”.

“Ừm”, Bắc Hiên Yến bước tới, gật đầu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hoa Huyền lập tức thuật lại mọi chuyện.

“Cái gì, xuất hiện kẻ trộm trong Hồng Nhan Cốc sao? Có biết là ai không?”

“Vẫn chưa rõ ạ!"

“Khốn khiếp! Mọi người làm ăn kiểu gì mà không biết thế? Hoa Huyền, chuyện này mà để cốc chủ biết thì mọi người cứ liệu hồn đấy. Trong vòng một tiếng phải có câu trả lời, phải bắt được tên trộm đó rõ chưa?”

“Một tiếng sao?”, Hoa Huyền giật mình. Thời gian ngắn như vậy muốn tìm được là điều không thể mà. Hồng Nhan Cốc quá rộng lớn, Hoa Huyền không có đủ khả năng. Thế nhưng cô ta cũng có suy nghĩ riêng của mình.

“Giảng sư Bắc Hiên, mặc dù nhất thời không thể tìm ra nhưng tôi cũng đã có đối tượng tình nghi rồi. Tôi có thể đi hỏi xem sao. Nếu đúng là đối phương thì sẽ bắt ngay”.

“Đối tượng tình nghi? Cô đang nói ai?”, giảng sư Bắc Hiên lập tức hỏi.

“Kỳ Lân”, Hoa Huyền điềm đạm nói.

Dứt lời, đám đông bừng tỉnh. Đúng là đây là người mới tới Hồng Nhan Cốc mà tự dưng xảy ra chuyện này nên nếu nói là không nghi ngờ thì không đúng.

“Đi thôi, lập tức tới chỗ của Lâm Nhược Nam!”, giảng sư Bắc Hiên không chút do dự, bà ta phất tay, dẫn cả đoàn người rời đi.

Cùng lúc, Lâm Chính cũng vừa về tới nơi. Anh lấy điện thoại ra, bên trong có hình ảnh cơ quan của Hồng Nhan Cốc bị mở.

Trong một khoảng thời gian ngắn, anh không thể nào nhìn rõ được cấu tạo và tác dụng của cơ quan. Dùng điện thoại chụp về có thể từ từ nghiên cứu.

“Thế nào rồi?”, Lâm Nhược Nam vội vàng hỏi.

“Mọi việc đều thuận lợi”, Lâm Chính giơ điện thoại lên.

“Vậy thì tốt rồi”, Lâm Nhược Nam thở phào, cuối cùng cô ta cũng yên tâm được chút.

“Tiếp theo là từ từ nghiên cứu cái cơ quan này. Lát nữa tôi sẽ gửi hình ảnh cho Mã Hải để họ tìm đội nghiên cứu nguyên lý hoạt động cũng như cấu tạo của nó”.

Lâm Chính vừa nói vừa định gọi cho Mã Hải và gửi ảnh đi.

Đúng lúc này....

Rầm! Cửa viện bị ai đó đạp tung. Một lượng lớn đệ tử của Hồng Nhan Cốc ập kín vào trong...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK