Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thả…thả tôi ra…”, cổ của Kim công tử bị bóp tới mức biến dạng. Hắn chộp lấy cánh tay của Lâm Chính, điên cuồng giãy giụa.

“Tôi nghĩ anh không hiểu rõ ý của tôi rồi”, Lâm Chính thản nhiên nhìn hắn: “Ý của tôi là, giết sạch các người rồi đi tiêu diệt hết tông môn liên quan. Rõ chưa? Các người đều là kẻ địch của tôi thì tôi sẽ ra tay trước thôi. Anh cho rằng Thiên Hạt Giáo của mình ghê gớm, vậy thì giờ tôi ra lệnh toàn bộ cao thủ của Đông Hoàng Giáo đi tiêu diệt Thiên Hạt Giáo cho tôi. Tôi nghĩ lúc này Thiên Hạt Giáo chẳng có sự phòng bị đâu nhỉ. Màn đối đầu giữa chúng ta chẳng khác gì cá lớn nuốt cá bé, giết các người cùng lắm chỉ cần ba tiếng đồng hồ là xong thôi”.

Kim công tử co đồng tử, nỗi sợ hãi ánh lên từ sâu trong đôi mắt.

“Các tông môn khác lại càng đơn giản hơn. Giờ các người đang ở địa bàn của tôi, không ai biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây. Tôi tiêu diệt các người xong, tạm thời giấu tin, đủ để có thể tiêu diệt năm tông phái trong vòng hai ngày. Những tông phái khác thì tôi cũng chẳng cần ra tay, vì sau khi biết tin thì họ sẽ chẳng dám làm gì tôi nữa. Các người trong mắt tôi chỉ là một lũ ô hợp. Các người lấy đâu ra sự tự tin để mà đấu với tôi?”

Nói xong anh dồn sức giết Kim công tử. Những ảnh ngự khác cũng hành động. Kiếm khí hừng hực, trông vô cùng khủng khiếp.

“Lâm giáo chủ, xin hãy tha cho chúng tôI!", đúng lúc này, cao thủ của Thiên Hạt Giáo quỳ xuống, khấu đầu trước Lâm Chính. Những người khác cũng sợ hãi, vội quỳ xuống theo.

“Lâm giáo chủ, chúng tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không biết được uy lực của cậu, xin cậu…tha cho chúng tôi lần này…”

“Chúng tôi…biết sai rồi…”

“Chúng tôi xin thề, sẽ không tham gia vào cuộc chiến giữa cậu và thôn Dược Vương, chỉ xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi thậm chí có thể giúp cậu nữa”.

Cả đám người hoang mang. Bọn họ phát hiện thần y Lâm không phải người dễ khuất phục. Ngược lại, anh là một kẻ độc ác.

Và tàn nhẫn.

Anh làm việc gì cũng quyết đoán và không bao giờ quan tâm tới hậu quả. Thế nên bọn họ đã tính toán nhầm rồi. Lúc này cách duy nhất giúp họ sống sót là cầu xin.

“Giờ cầu xin có phải là hơi muộn không?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Không muộn! Không muộn! Lâm giáo chủ, nếu cậu đồng ý tha cho chúng tôi thì nhất định chúng tôi sẽ giúp cậu đối phó với thôn Dược Vương, hơn nữa còn đảm bảo trận quyết đấu lần này cậu sẽ thắng”.

“Tôi đã chấp nhận lời thách đấu của họ thì đương nhiên là tôi có căn cứ. Các người có tham gia hay không cũng không ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng”, Lâm Chính nói.

“Y thuật của thần y Lâm vô song nhưng nếu cậu cho rằng đây chỉ là một trận đấu ý thuật thông thường thì cậu nhầm rồi”, ông Hàn nói.

“Ý của ông là gì?”

“Lâm giáo chủ, thôn Dược Vương bây giờ không còn như trước đây nữa. Trước đó không lâu, bọn họ đã thay một loạt những người quản lý rồi. Sách lược và thủ đoạn của bọn họ bây giờ cậu không tưởng tượng nổi đâu”.

Lâm Chính cảm thấy bất ngờ: “Đó là những ai vậy?”

“Tàn ác! Những kẻ cực tàn ác”.

Ông Hàn gằn giọng: “Đám người đó không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Thủ pháp của họ vô cùng tàn độc. Tôi nói thực cho cậu hay, lần này thôn Dược Vương muốn đòi lại cô Nhan Khả Nhi nên đã tham gia vào một kế hoạch vô cùng khủng khiếp. Nếu như cô Nhan Khả Nhi không quay về thôn thì chỉ có chết chắc”.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì đanh mặt: “Xem ra ông biết không ít nhỉ”

“Không giấu gì cậu, vợ của tôi là người thôn Dược Vương. Nhưng một năm trước, cô ấy phạm phải quy định của thôn nên bị đuổi ra ngoài. Cô ấy muốn rời khỏi đó nên đã nói với tôi rằng giờ thôn Dược Vương không còn như trước nữa. Giờ đây thôn đó…đáng sợ lắm”, ông Hàn nói.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì bắt đầu suy nghĩ.

“Thần y Lâm, y thuật của cậu cao siêu, nếu đấu y thuật mà có xu hướng thắng thì thôn Dược Vương sẽ cử người can dự vào chuyện này. Họ sẽ không động vào cậu nhưng sẽ ra tay với những người bên cạnh câu để ép cậu phải thua. Nếu lúc đó mà không có ai có thể trấn nhiếp được bọn họ thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường. Vì vậy thần y Lâm, xin hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu. Xin cậu đấy”, ông Hàn kêu lên rồi lại khấu đầu trước Lâm Chính. Những người khác cùng làm theo và hô vang lên xin tha mạng.

Lâm Chính thản nhiên nhìn họ rồi lại nhìn Dịch Quế Lâm. Một lúc sau anh đáp lại: “Người của tôi thì không cần tới các người bảo vệ, các người chỉ cần hứa và làm theo một việc giúp tôi thì tôi sẽ tha cho các người".

Đám đông vui mừng: “Thần y Lâm có gì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của cậu”, ông Hàn vội vàng lên tiếng.

Lâm Chính không vội nói mà chỉ lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một lượng lớn những viên thuốc màu đen kịt.

Đám đông giật mình.

“Các người dùng thuốc này, sau trận quyết đấu y thuật của tôi thì tấn công thôn Dược Vương. Nếu như thành công tôi sẽ đưa thuốc giải và không bao giờ truy cứu chuyện ngày hôm nay nữa, thế nào?”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Tấn công thôn Dược Vương?”

Cả đám thất kinh, nghe như sét đánh ngang tai.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK