Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hiện trường sục sôi. Tất cả đều chìm đắm trong trận chiến của Lâm Chính và Thần Cung Thương, không thể nào dứt ra được.

Đúng là một trận chiến gam go, khiến người ta phải ngất ngây và giác ngộ được rất nhiều điều. Lúc này, toàn bộ võ đài đã bị phá hủy. Đai trận nghịch chuyển cũng đã biến mất không thấy đâu.

Cả hiện trường không còn phù hợp để chiến đấu nữa. Thế nhưng phía bên nhà chức trách vẫn không có ý định chuẩn bị tu sửa. Bởi vị họ thấy không còn cần thiết phải tu sửa nữa rồi.

Lâm Chính chèn ép Thần Cung Thương tới mức như vậy thì e rằng không ai còn dám bước lên khiêu chiến với anh nữa.

Thế nhưng điều cần làm vẫn phải làm. Lôi Hổ gật đầu ra hiệu cho trọng tài. Trọng tài lập tức bước tới hô vang: “Giờ còn tuyển thủ nào muốn lên đài thách đấu với Lâm Chính nữa không?”

Tiếng hét vang vọng khắp bốn phương. Những người có mặt tỏ ra bối rối. Bọn họ nhìn nhau. Đôi mắt họ đều ánh lên vẻ kiêng dè và sợ hãi.

Đùa nhau chắc, giờ ai còn dám lên nữa? Lên thì khác gì tự tìm tới cái chết. Đến cả Thần Cung Thương cũng bị đánh bại rồi thì họ lấy cái gì ra đấu với Lâm Chính đây.

Đám đông im lặng. Nhiêu Ưng cũng thế. Trương Kỳ cười tươi như hoa. Những tuyển thủ khác cũng thở dài.

Họ biết cuộc thi lần này đã kết thúc rồi. Có người định bước lên, nhưng nghĩ tới thân phận của Lâm Chính thì lại cảm thấy mất mặt. Dù sao thì chắc chắn là sẽ thua mà. Giờ lên chưa chắc đã thu được lợi lạc gì mà ngược lại có khi còn bị sỉ nhục.

Bọn họ không chấp nhận được điều đó. Thế là cả hiện trường trở nên im lặng.

“Xem ra không có ai rồi”, trọng tài gật đầu, nhìn Lôi Hổ. Lôi Hổ bèn ra hiểu.

Trong tài hiểu ý, lập tức hô vang: “Đã vậy thì tôi tuyên bố, người đứng đầu trong cuộc thi lần này là...”

“Đợi đã".

Đúng lúc này có tiếng hét vang lên. Đám đông giật mình, đồng loạt quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng là một thanh niên mặc áo bào màu đen. Tất cả bàng hoàng.

“Người này là ai vậy?”

“Chưa từng gặp”

“Là người của thế lực nào thể.

“Cũng không biết nữa...”, tiếng bàn tán vang lên, đám đông chỉ trỏ không ngừng.

“Là anh ta sao?”, Thần Cung Thương đang ở trong khu nghỉ ngơi phải giật mình khi thấy người thanh niên.

Đây chính là người thanh niên trước đó đứng bên cạnh hắn.

'Thần Cung Thương dù không quen người này những cũng có thể cảm nhận được đối phương không phải dạng vừa.

“Thương anh kiệt quen người đó sao?”, Nguyên Huyền Tâm đứng bên cạnh hỏi.

“Không quên”.

'Thần Cung Thương lắc đầu: “Chỉ là trước đó, anh ta đứng ngay bên cạnh. Người này có lẽ không dễ đối phớ”.

“ð",

Nguyên Huyền Tâm tò mò nhìn người thanh niên: “Người có thể lọt vào mắt xanh của Thương anh kiệt thì chắc chắn không thể tầm thường. Vực Diệt Vong từ khi nào có thêm một vị thiên tài yêu nghiệt như vậy chứ?”

“Đúng là ngoại hổ tàng long mà”, Thần Cung Thương cười khổ. Đầu tiên là Lâm Chính, giờ tới người thanh niên này...Xem ra lần này mình đã tự cao tự đại quá rồi. Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, người thanh niên đi về phía Lâm Chính.

Mọi người cảm thấy da đầu tê dại. Có người dám khiêu chiến với kẻ ngoại vực đó sao?

Cậu ta điên rồi chắc. Không thấy màn giao đấu trước đó của Lâm Chính và Thần Cung Thương hay gì?

Lế nào anh ta muốn chết. Mọi người cảm thấy khó hiểu

Người thanh niên bay lên không trung, đi tầm vài bước rồi đáp xuống trước mặt Lâm Chính và nhìn anh chăm chăm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK