Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạn Sát Hồng nhíu mày, nhìn về phía Triển Hồng rời đi, không nhịn được nói: "Thần y Lâm, tại sao cậu lại thả người này? Giết luôn cô ta chẳng phải tốt hơn sao? Nếu cô ta trở về kể lại chuyện hôm nay thì chỉ sợ Tử Vực sẽ liên thủ với Thiên Ma Đạo! Đến lúc đó, tình cảnh của chúng ta sẽ càng tệ hơn!".

Lâm Chính lắc đầu: "Dù tôi có giết bọn họ thì sao chứ? Tử Vực không thấy bọn họ trở về, đương nhiên sẽ biết là tôi đã quay lại. Huống hồ, cô còn chưa nhìn ra Tử Vực đã liên thủ với Thiên Ma Đạo sao?".

Mạn Sát Hồng sửng sốt, không biết nên đáp lại thế nào.

"Tôi để cô ta trở về chủ yếu là muốn mượn lời cô ta dọa sợ Tử Vực, tranh thủ chút thời gian".

Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao lên, đi ra ngoài.

"Tranh thủ thời gian? Thần y Lâm, ý của cậu là..."

"Nếu bọn họ liên thủ thì quả thực không phải là chuyện tốt đối với tôi, nên tôi muốn nhân lúc này xử lý Thiên Ma Đạo trước".

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Hơi thở của Mạn Sát Hồng trở nên run rẩy, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, nhưng rất lâu không thốt nên lời.

Thực lực của Lâm Chính đương nhiên là cô ta biết.

So với lúc rời đi không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.

Nhưng Thiên Ma Đạo có nền tảng như thế nào chứ? Đâu phải nói diệt là diệt được?

Nhưng hình như lúc này cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Nếu muốn tự bảo vệ mình thì chỉ có thể chủ động xuất kích.

Dù sao Giang Thành cũng không chịu được sự giày vò như vậy nữa.

Khi Lâm Chính đến học viện Huyền Y Phái, nơi này đã thành một đống đổ nát, không còn mấy tòa nhà nguyên vẹn, thi thể của người chết chất đầy dưới đất.

"Chủ tịch Lâm, cuối cùng cậu cũng về rồi!".

Một tiếng khóc vang lên.

Lâm Chính ngước mắt lên nhìn.

Mới thấy Dịch Quế Lâm toàn thân đầy máu, khó nhọc bò về phía này.

Ông ta vẫn chưa chết.

Mà bị ngất lúc đánh nhau với tám thủ vệ cấm địa.

Lâm Chính lấy mấy cây châm bạc ra, đâm vào người Dịch Quế Lâm.

Vết thương của ông ta lập tức được cải thiện.

"Chủ tịch Lâm, giám đốc Mã bị bắt đi rồi, đám viện trưởng Tần không rõ tung tích! Bây giờ phải làm sao đây? Phải làm sao đây?".

Dịch Quế Lâm vừa khóc vừa nói, gần như suy sụp.

Lâm Chính vỗ vai ông ta, mỉm cười nói: "Dịch Quế Lâm, không cần đau lòng quá đâu, tôi đã trở về thì mọi chuyện sẽ ổn thôi".

Dịch Quế Lâm ngây người nhìn Lâm Chính, nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Chỉ thấy Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao lên, đi về phía cổng học viện.

Đằng xa đã có xe cảnh sát lái về phía này.

Lâm Chính nháy mắt với Mạn Sát Hồng.

Mạn Sát Hồng ngạc nhiên, dường như hiểu ra gì đó, lập tức xoay người chạy về phía những chiếc xe cảnh sát kia, ngăn bọn họ lại.

Còn Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao bằng hai tay, giơ lên thật cao.

"Chủ tịch Lâm, cậu định làm gì vậy?".

Dịch Quế Lâm sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó.

Vù!

Một luồng khí ý xung thiên tỏa ra từ người Lâm Chính.

Đây là sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất.

Chúng vừa xuất hiện đã khiến vạn dặm bầu trời xung quanh sáng rực.

Sức mạnh tinh thuần như gió xoáy bọc kín lấy thanh đao thon dài kia.

Cuối cùng, cả Thiên Sinh Đao tỏa ra thần quang trắng như tuyết.

Tia sáng vạn trượng chiếu sáng cả bầu trời bốn phương.

Dịch Quế Lâm vội vàng che mắt, không dám nhìn thẳng.

Vèo!

Lâm Chính vung mạnh một cái.

Ầm!

Ánh đao cuồn cuộn như sóng biển phóng từ thân đao ra, cuốn lấy cả học viện Huyền Y Phái.

Khoảnh khắc đó, trong học viện bừng bừng sức sống.

Hoa cỏ bỗng chốc mọc ra.

Như gặp ngày xuân.

Những người đã chết bắt đầu khép miệng vết thương, sau đó ai nấy chậm rãi bò dậy...

Dịch Quế Lâm cố gắng chứng kiến cảnh tượng này qua kẽ ngón tay.

Cả người như bị hồn bay phách lạc.

E rằng kỳ tích... cũng chỉ đến thế này thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK