Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vừa dứt lời, những người nhà họ Dục đang có mặt đều sửng sốt.

Ra tay xong rồi?

Là sao?

Lâm Chính loáng một cái đã ra tay xong rồi?

“Thằng nhãi này đang nói vớ vẩn cái gì vậy?”.

“Cậu ta đang đùa giỡn chúng ta sao?”.

“Đây mà cũng tính là ra tay? Chắc cậu ta bỏ cuộc rồi!”.

Người nhà họ Dục vô cùng kinh ngạc, bàn tán xôn xao.

Dục Chấn Thiên nhíu chặt mày, sắc mặt vô cùng khó coi.

Ông hai nhà họ Dục ngồi ở bên cạnh tùy ý liếc mắt nhìn Giản Đào, bỗng dưng phát hiện ra sự bất thường, lập tức nhìn anh ta chằm chằm, vẻ mặt cứng đờ.

“Hừ! Anh khinh thường tôi sao? Đây cũng được coi là ra tay? Tôi cho anh cơ hội mà anh không biết trân trọng, mong là lát nữa anh đừng hối hận!”, Giản Đào khinh bỉ nói.

“Hối hận? Chắc là không đâu, bởi vì cuộc thi của chúng ta đã kết thúc rồi”, Lâm Chính lắc đầu đáp.

“Kết thúc?”, ánh mắt Giản Đào bùng cháy lửa giận: “Khốn kiếp, anh đang đùa giỡn với tôi sao?”.

“Thần y Lâm, anh nói vậy là sao?”, Ái Nhiễm ở bên cạnh cũng chưa phát hiện ra manh mối ngay, ngoảnh sang hỏi.

“Xem ra người bạn này của con chẳng đáng tin chút nào”, Dục Chấn Thiên lắc đầu, nói với vẻ thất vọng.

Ái Nhiễm không nói gì, chỉ cúi đầu cụp mắt, có chút buồn bã.

Nhưng đúng lúc này, ông hai nhà họ Dục ở bên cạnh giơ tay lên, giọng nói có chút run rẩy chỉ vào Giản Đào: “Anh… anh cả… kia… kia…”

Dục Chấn Thiên đanh mắt hỏi: “Chú hai, chú làm gì vậy?”.

“Anh cả… e là… cuộc thi đã kết thúc thật rồi…”, ông hai nhà họ Dục lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn hơi run rẩy.

“Cái gì?”.

Dục Chấn Thiên sửng sốt.

Giản Đào đã mất hết kiên nhẫn, tức giận hừ mũi nói: “Khốn kiếp, cho anh cơ hội mà anh cũng không dùng tới chứ gì? Vậy được, để xem tôi xử lý anh thế nào!”.

Dứt lời liền định vung châm ra.

Nhưng đúng lúc anh ta muốn giơ cánh tay lên.

Rắc!

Một âm thanh quỷ dị vang lên từ trên người anh ta, sau đó cả người mất khống chế đổ nhào về phía trước, rồi nặng nề ngã xuống đất…

Cả sảnh tiệc lập tức im bặt.

Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, ai nấy trợn mắt há mồm, nhịp tim, hơi thở đều như ngừng lại.

Giờ phút này, trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ.

Chuyện gì đã xảy ra?

Ái Nhiễm cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Nhưng cô ta nhanh chóng nhìn thấy gì đó trên người Giản Đào, vội bước mấy bước tới, sau đó quay sang nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.

“Thần y Lâm, anh…”

“Tôi đã thắng!”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Xem ra chúng ta đều coi thường bạn của Tiểu Nhiễm rồi”.

Ông hai nhà họ Dục đứng lên, khàn giọng nói.

Dục Chấn Thiên vô cùng kinh ngạc, cũng nhìn ra được manh mối.

Chỉ thấy năm huyệt vị trên người Giản Đào đã bị năm cây châm khí đâm trúng.

Bởi vì châm khí trong suốt, thế nên nhất thời không ai phát hiện ra được chúng.

Người nhà họ Dục mở to mắt, dần dần cũng nhìn thấy rõ ràng.

“Năm tử huyệt… đều có châm khí?”.

“Cậu ta… cậu ta phóng châm lúc nào vậy? Tại sao tôi không nhìn thấy?”.

“Lẽ nào… là động tác vung tay lúc nãy?”.

“Trời ạ, phóng châm lúc giơ tay? Thế… thế thì nhanh quá!”.

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu ta… cậu ta thực sự là người của ngoại vực sao? Tại sao châm thuật lại xuất quỷ nhập thần như vậy?”.

“Tại sao cậu ta lại làm được điều này?”.

Người nhà họ Dục lắp bắp kêu lên, ai nấy như bị mất hồn, không dám tin vào những gì mình thấy.

Châm khí không thể duy trì mãi được, chúng nhanh chóng biến mất, nhưng tác động của chúng lên người Giản Đào thì vẫn còn đó.

Ông năm nhà họ Dục vội bước tới, đâm mấy châm vào người Giản Đào thì anh ta mới đỡ hơn, vội vàng bò dậy.

Anh ta trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi, vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này.

“Giản thánh thủ, hình như tôi đã thắng rồi”, Lâm Chính bình thản nói: “Bây giờ có phải anh nên quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi không nhỉ?”.

Người nhà họ Dục nghe thấy thế đều có vẻ mặt rất phức tạp.

Nhưng bản lĩnh này của Lâm Chính đã đủ để chứng minh thực lực của anh mạnh hơn Giản Đào không biết gấp bao nhiêu lần.

Lần này thì cả nhà họ Dục đều lác cả mắt.

Ngay cả Dục Chấn Thiên cũng cảm thấy hối hận.

Phải biết rằng, tuy Giản Đào không phải là đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, nhưng tốt xấu gì cũng là đệ tử nội môn, chỉ kém đệ tử chân truyền một cấp.

Vậy mà Lâm Chính có thể đánh bại anh ta một cách dễ dàng, tức là rất có khả năng Lâm Chính là cao thủ cấp độ đệ tử chân truyền.

Nếu anh đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi thì rất có khả năng sẽ tiến vào tốp 20.

Tốp 20 của cuộc thi!

Nghĩ đến đây, nắm tay của Dục Chấn Thiên không khỏi siết chặt lại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK