Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không ngờ kết quả trận chiến lại trình hiện bằng cách này, tạo hóa trêu người! Đúng là sự đời vô thường...

Lâm Cốc lau vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, đau khổ nói.

“Thật ra kết quả đã được định sẵn từ trước, trận chiến này chỉ là một quá trình mà thôi!"”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Quá trình?”.

Lâm Cốc kinh ngạc nhìn Lâm Chính, mơ hồ cảm thấy không đúng, nói: “Thần y Lâm! Chẳng lẽ cậu biết tôi sẽ dùng dược vật tăng cường thực lực để chiến đấu với cậu?”.

“Đâu chỉ là biết, tôi thậm chí còn đoán được ông dùng loại dược gì, loại thuật gì để tăng cường thực lực bản thân!”, Lâm Chính nói.

Lâm Cốc trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu... cậu nói gì? Cậu... đoán được?”.

“Tứ Thánh Trấn Tâm Thuật, đúng không?”, Lâm Chính hạ thấp giọng, nói.

Câu nói đó khiến tim Lâm Cốc nhảy vọt đến tận cổ.

Da đầu ông ta tê rần, đầu như sắp nứt ra, run rẩy chỉ tay vào Lâm Chính: “Sao... sao cậu lại biết Tứ Thánh Trấn Tâm Thuật? Đây là bí thuật của nhà họ Lâm, trừ người nhà họ Lâm ra thì không ai biết được... Sao cậu lại biết?”.

Lâm Chính không trả lời câu hỏi này, mà nói tiếp: “Thật ra tôi đã đoán được từ trước, lúc đầu chịu đòn cũng chỉ muốn kiểm chứng dự đoán của tôi mà thôi. Sự thật chứng minh tôi đoán không sai. Bột thuốc không màu không mùi giải được dược hiệu của ông là tôi đã điều chế sẵn. Mọi thứ của ông tôi đều nắm rõ, ông thất bại là chuyện đã được định sẵn, cho nên tôi mới nói trận giao đấu giữa ông và tôi lần này chỉ là một quá trình mà thôi”.

Lâm Cốc như bị sét đánh, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Ông ta không ngờ mọi chuyện đã bị Lâm Chính đoán trước được.

Dù ông ta có tăng cường thực lực, ở trong mắt Lâm Chính cũng không có gì đáng lo.

Trận chiến sinh tử này hoàn toàn không còn xoay chuyển gì nữa...

“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?”.

Lâm Cốc ngồi tê liệt dưới đất, gương mặt ủ rũ, đôi mắt thất thần, không ngừng lẩm bẩm.

Ông ta không chấp nhận nổi chuyện này.

Không thể chấp nhận mình lại thua trong tay một vãn bối trẻ tuổi, hơn nữa... còn bị cậu ta áp đảo toàn diện, thất bại thảm hại!

Lòng tự tôn của ông ta bị đả kích cực mạnh, tinh thần bị kích thích cực lớn, dẫn đến hơi điên cưồng.

Đám đông xung quanh thấy vậy người thì ngây ra, người thì ngạc nhiên, người thì tiếc nuối, người lại lắc đầu...

Lâm Cốc đã thua, thua một cách triệt để.

Ông ta không còn ý chí chiến đấu nữa, cho dù còn chiến đấu được thì lúc này cũng không thể ra chiêu được nữa.

Người nhà họ Lâm òa khóc.

“Lâm chưởng sự!”.

Có người hét lên thảm thiết, còn định đánh thức Lâm Cốc tiếp tục chiến đấu, nhưng không có tác dụng.

Lâm Phi Anh sa sầm mặt, biểu cảm cực kỳ đặc sắc.

“Các chủ, chúng ta phải ra tay ngăn chặn! Nếu không, thần y Lâm sẽ giết Lâm chưởng sự mất!", một người nhà họ Lâm vội vàng chạy lên nói.

“Ngăn chặn? Phá hoại trận đấu sinh tử trước mặt nhiều người như vậy? Cậu muốn nhà họ Lâm chúng ta trở thành mục tiêu công kích của toàn bộ giới võ thuật, bị mọi người vây công đến diệt tộc hay sao?”, Lâm Phi Anh nghiến răng hét.

“Vậy... Vậy phải làm sao? Chúng ta cứ trơ mắt nhìn Lâm chưởng sự chết như vậy sao?”.

“Phải làm sao mới được?”.

Người nhà họ Lâm sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Lâm Phi Anh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành lấy điện thoại ra báo cáo chuyện này cho gia chủ.

Lúc này, Lâm Chính đã đứng trước mặt Lâm

Cốc, tóm lấy Lâm Cốc.

Lâm Cốc không thể phản kháng, bị Lâm Chính xách lên như xách gà con.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, lạnh nhạt nhìn Lâm Cốc.

Cây châm bạc tỏa sáng bảy màu dưới ánh mặt trời, vô cùng đẹp đế.

Lúc này, ai biết chút y thuật cũng biết ánh sáng bảy màu đó là kịch độc mà thần y Lâm đích thân điều chế.

Chạm vào ắt chết! Thần y Lâm đã quyết định xử tử Lâm Cốc!

Mọi người ở đây không có ai dám nghi ngờ độc của thần y Lâm.

Anh có thể dễ dàng phân tích được thành phần thuốc tăng cường của đối thủ, trong chớp mắt đã giải trừ dược hiệu, cộng thêm điều trị vết thương của bản thân với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Tất cả những thủ đoạn này cho thấy anh là một nhân vật chẳng khác nào thần tiên.

Độc do người như vậy luyện chế dùng với người khác, e rằng trên đời này không ai có thể giải được.

Lâm Cốc đã là người chết! “Dừng tay!”. Người nhà họ Lâm sốt ruột hét lên.

Nhiều người chạy đến ngăn cản.

“Khốn kiếp! Các người làm gì vậy? Muốn phá hoại quy tắc sao? Nếu vậy, người trên đời này sẽ cùng nhau diệt nhà họ Lâm”.

Phó hội trưởng Ngô Khai Sầu của Hiệp hội Võ thuật lập tức đứng ra, lớn tiếng quát.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lâm đều bị dọa sợi

Người nhà họ Lâm không ai dám làm càn.

Lâm Phi Anh lạnh lùng nhìn Lâm Chính, vẻ mặt âm trầm tột độ, chỉ muốn lột da róc xương anh.

Nhưng đến lúc này rồi, ông ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành trơ mắt nhìn mọi chuyện tiếp diễn.

“Lui về hết đi! Không ai được phá hoại quy tắc!”, Lâm Phi Anh nghiêng đầu quát.

“Các chủ..”, người nhà họ Lâm khóc lóc.

“Tất cả lui xuống hết cho tôi!”, Lâm Phi Anh lại quát lớn.

Bọn họ mới không cam tâm lùi về sau.

Lâm Phi Anh không dám để nhà họ Lâm trở thành kẻ địch chung của toàn thiên hạ.

Người nhà họ Lâm không lên tiếng nữa, những người khác có quan hệ tốt với nhà họ Lâm cũng

không dám lên tiếng.

Bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Chính dùng châm bạc đâm lên người Lâm Cốc.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói lạnh lùng, âm trầm đột nhiên vang lên.

“Cậu dám giết ông ấy, cậu sẽ phải chôn chung với ông ấy!”.

Giọng nói đó vừa vang lên, tất cả lặng thinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK