"Gia Cát tiên sinh, ngài có ý gì?" người đàn ông ánh mắt lạnh lùng: "Đừng quên, ngài là thành viên của Đại hội!"
"Chính vì tôi là thành viên của Đại hội nên mới không thể rời đi! Đại hội là gì? Mục đích của Đại hội là gì? Cậu quên rồi à?"
Gia Cát Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông, nói: "Việc cậu đang làm bây giờ căn bản không phải bảo vệ Đại hội mà là trả thù! Để trả thù, cậu thậm chí còn không ngần ngại tấn công những người vô tội. Đây là hành động thành viên Đại hội nên làm sao?"
"Gia Cát tiên sinh, chỉ cần là người Đại hội nhận định là có tội thì chắc chắn hắn phải có tội. Tôi hy vọng ngài có thể nhanh chóng nghe theo sắp xếp của chúng tôi, rời khỏi đây. Nếu ngài kháng lệnh, tôi chỉ đành Báo lại cho cậu chủ. Nếu cậu chủ biết ngài có khả năng phản bội Đại hội thì ngài còn biết rõ hơn tôi kết cục gì đang chờ đợi ngài!"
người đàn ông không còn sự kính trọng trước đó, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn.
"Tôi sẽ chỉ làm theo những gì tôi cho là đúng. Hơn nữa, người phản bội Đại hội không phải tôi, mà là cậu!"
Gia Cát Xuyên đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông nói: "Tôi khuyên cậu nên về nói với cậu chủ, yêu cầu cậu ta lập tức dừng lại, sau này tôi sẽ đích thân đi gặp Hội trưởng và giải thích tất cả chuyện này!"
"Gia Cát tiên sinh, sợ rằng ngài không làm được việc đó".
Thấy không thuyết phục được Gia Cát Xuyên, người đàn ông chỉ có thể khàn giọng nói: "Cậu chủ đã quyết định ra tay trong hai ngày tới. Nếu ngài lựa chọn phản bội Đại hội, ngài cũng sẽ trở thành một trong những mục tiêu bị nhắm tới và diệt trừ".
Gia Cát Xuyên nghe vậy thì siết chặt nắm đấm.
Anh ta không ngờ cậu chủ này lại quyết đoán như vậy.
Gia Cát Xuyên im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Vậy tôi… sẽ đợi cậu ta ở đây".
Người đàn ông nghe vậy cũng không nói nữa, quay người rút lui, nhanh chóng biến mất khỏi quán cà phê.
Ở ngoại ô Giang Thành, trên một con dốc nhỏ.
Nhìn Giang Thành thịnh vượng, cậu chủ không khỏi thở dài.
"Đây là Giang Thành sao? Tôi nghe nói những năm đầu, Giang Thành còn kém hơn cả những thành phố Long Quốc cấp hai. Nhưng từ khi Dương Hoa trỗi dậy, Giang Thành đã trở thành thành phố cấp một. Phải công nhận rằng, năng lực của một người cũng có thể mang tới rất nhiều thay đổi".
Cậu chủ khóe miệng nhếch lên, cười khúc khích: "Nhưng tôi cũng có thể thay đổi hết thảy".
"Cậu chủ".
"Tình hình thế nào?"
"Gia Cát tiên sinh từ chối hành động theo yêu cầu của chúng tôi".
"Vậy là hắn ta đã phản bội?"
"Có lẽ Gia Cát tiên sinh đã bị Lâm thần y tẩy não".
"Chúng ta không loại trừ khả năng này, hắn ta mặc dù thực lực không tệ, nhưng tư duy quá cổ hủ. Mặc dù khó có thể tiếp nhận, nhưng hắn đã chọn con đường này, vậy thì để hắn đi!"
"Cậu chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Có dấu vết của Lâm thần y không?"
"Không rõ tung tích"
"Người Dương Hoa ở Giang Thành thì sao?"
"Gần như tất cả đều ở đó".
"Được, bắt đầu dùng năng lượng phong tỏa tất cả đường bộ, sân bay, đường sắt ra vào Giang Thành trong hai ngày! Những người còn lại sẽ canh giữ tất cả các lối vào và ra của Giang Thành! Nếu Lâm thần y không chịu xuất hiện, vậy chúng ta sẽ ép cho hắn phải xuất hiện mới thôi!"
"Còn phòng phát sóng trực tiếp của những người ở Dương Hoa thì sao?"
"12 giờ đêm nay, chặn tín hiệu của Giang Thành!"
"Cậu chủ, việc này sợ sẽ gây ra chuyện lớn..."
"Đến tôi cũng được phái đến đây rồi, cậu nghĩ chuyện lần này có thể nhỏ được không?"
Cậu chủ đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại lóe lên sự hung ác.
"Đã lâu Đại hội không ra tay, hãy làm lớn chuyện cho bọn chúng biết quyền uy của chúng ta!"