Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không chịu sự ràng buộc là có ý gì?”, Lâm Chính nhìn ông ta.

“Tức là tướng ở bên ngoài, không chịu mệnh lệnh, họ hoạt động linh hoạt, không chịu sự kiểm soát của bất kỳ ai, dù cậu là long soái của Long Quốc thì cũng không thể quản được họ. Vì vậy các thành viên của đội Cấm Vệ hơi vô lý chút”, Lôi Phúc cười lúng túng. Sau đó ông ta cũng tỏ vẻ bất lực.

“Có thể hiểu được”, Lâm Chính gật đầu nhìn bọn họ.

Anh định lên tiếng nói gì đó thì một cô gái tọc ngắn bước tới. Cô gái nhìn chưa tới ba mươi, đường nào ra đường đấy với đôi chân trông vô cùng mạnh mẽ.

Cô gái có nước da nâu khỏe khoắn, đôi mắt đánh thép giống như mắt diều hâu khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Thế nhưng điều đập vào mặt người ta chính là một vết sẹo đáng sợ trên khuôn mặt cô gái nằm ở vị trí bên trái.

“Anh chính là vị long soái thứ tư phải không?”, cô gái nhìn Lâm Chính và lên tiếng. Giọng nói cô ta ý vị và có lực.

“Cô là..?”

“Tôi là Hứa Chỉ Sương, đội trưởng đội Cấm Vệ”.

“Chào đội trưởng Hứa”, Lâm Chính mỉm cười đưa tay ra .

Thế nhưng cô ta chỉ nhìn tay Lâm Chính chứ không có ý bắt tay lại. Cô ta hừ giọng: “Lâm soái, tôi nhận được tin về ba vị loang soái còn lại khi ở nước ngoài thì cũng khá ngạc nhiên. Tôi không ngờ một người trẻ như anh cũng đủ tư cách làm long soái. Nghe võ trưởng Lôi nói rằng y thuật của anh xếp số một, anh đã cứu chữa cho rất nhiều người ở Giang Thành. Tôi thấy nếu đúng là như vậy thì phong cho anh làm long soái cũng là điều dễ hiểu”.

“Sao cô lại nói vậy”, Lôi Phúc nghe thấy thế thì khẽ quát.

“Võ trưởng Lôi, tôi không nói sai mà. Ngoài ra những vị long soái kia đều lập được công nơi chiến trường, đóng góp cho đất nước, được chúng tôi tôn trọng, được vô số người dân tôn kính. Còn vị này thì sao, có phải là danh bất hư truyền không? Ngoài việc chữa trị cho vài người ra thì anh ta làm được thêm điều gì?” , Hứa Chỉ Sương thản nhiên nói.

Lôi Phúc á khẩu. Người của đội Cấm Vệ là như vậy, họ kiêu ngạo, thậm chí ăn nói còn rất khó nghe. Thế nên họ đắc tội với không ít người

Thế nhưng họ cũng không quan tâm. Dù sao thì họ cũng thường ở nước ngoài, cũng không qua lại nhiều với người trong nước nên là đắc tội với ai cũng không quan tâm.

“Đúng vậy, đúng là tôi hư danh, dù sao thì những vị long soái kia cũng quản lý hàng vạn quân, chinh chiến tứ phương, bảo vệ đất nước. Còn tôi thì chỉ là một người không có gì”, Lâm Chính không hề tức giận mà chỉ mỉm cười.

“Còn trẻ mà có được tâm thái như thế cũng thật hiếm có. Tôi nhìn tưởng là ngoài đẹp trai và biết chút y thuật ra thì anh chẳng còn gì, giờ xem ra tôi sai rồi”, Hứa Chỉ Sương khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi.

“Lâm soái, người ngoại vực và Tu La Vương, chúng tôi sẽ đối phó, điều anh cần làm là phối hợp hành động với chúng tôi. Nghe nói Dương Hoa của anh có vài người có thực lực lắm. Từ giờ bọn họ sẽ nghe theo sự chỉ đạo của chúng tôi”.

Dứt lời, người của Dương Hoa tái mặt.

“Ngoài cậu Lâm ra, chúng tôi không nghe ai hết”, Tào Tùng Dương nói.

“Sao thế lẽ nào các người định tự đối mặt với Tu La Vương?”, Hứa Chỉ Sương quay lại nhìn chăm chăm Tào Tùng Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK