Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế nên cô được gọi là Đế Nữ?”

Lâm Chính thấp giọng hỏi.

“Cái tên này thật sự rất mỉa mai”.

Đế Nữ mỉm cười nói, ánh mắt đầy bi thương: “Đêm đó là đêm khó quên nhất trong đời tôi, nếu không phải Bệ hạ ra lệnh bắt sống thì bố mẹ tôi cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng dù vậy, tôi vẫn chặt đứt tay chân của họ, giao cho Bệ hạ… Bây giờ bố mẹ tôi bị Bệ hạ giam cầm trong thiên lao, ngày đêm bị tra tấn. Tôi nhất định phải cứu họ khỏi đây…”

Lâm Chính lẳng lặng nhìn Đế Nữ, anh có thế nào cũng không ngờ cô ta lại có quá khứ đầy bi thương như thế.

Anh rất muốn hỏi Đế Nữ, tại sao lại giết cả nhà mình.

Nhưng do dự một hồi, anh vẫn chọn không hỏi.

Hai người chạy cả một đường, xuyên qua từng tòa cung điện nguy nga, không lâu sau đã đến vườn hoa của hoàng cung.

“Làm phiền công công báo một tiếng, Đế Nữ xin gặp Bệ hạ”.

Đế Nữ đến trước cổng, chào một vị Thái giám già nói.

“Ôi này? Quận Chủ đại nhân đến rồi à? Mau vào đi, Bệ hạ đang nhớ người lắm đấy”.

Thái giám già cười híp mắt nói, sau đó dẫn hai người vào bên trong.

“Quận Chủ đại nhân đến”.

Sau tiếng hô chói tai đó, hai người bước vào vườn hoa.

Chỉ thấy một chiếc ghế tựa lộng lẫy được đặt ở chính giữa vườn hoa, trên chiếc ghế tựa là một bóng người mặc bộ áo choàng rồng.

Lâm Chính liếc nhìn, cảm thấy cực kỳ khoa trương.

Bởi vì thân hình này là một núi thịt, hình dáng cực kỳ khoa trương, tay chân mập như lợn, xung quanh đó như có một đống thịt mềm, áo rộng thùng thình.

Người này ít nhất cũng hai ba trăm kilogram.

Đây là Quốc Vương của Kiếm Vương Triều sao?

Lâm Chính nhíu mày, liếc nhìn thắt lưng người đó.

Nơi đó quả thật có một thanh bội kiếm.

Mặc dù rất ngắn nhưng từ vỏ kiếm và thân kiếm có thể thấy là một thanh kiếm siêu phàm.

“Con gái kính chào phụ hoàng”.

Đế Nữ tiến đến trước vài bước, quỳ xuống cung kính chào.

“Ồ? Con đến rồi à?”

Bóng người mập mạp đó cử động cơ thể, ngai vàng phát ra tiếng cót két.

Ông ta nheo mắt lại, đồng tử to bằng hạt đậu lướt nhìn Đế Nữ, cười nói: “Phụ hoàng đang nghĩ xem mấy ngày nay con đi đâu, hoa trong vườn sắp nở rồi, con thưởng thức hoa ở đây với phụ hoàng đi”.

“Vâng thưa phụ hoàng”.

Đế Nữ chắp tay lại.

“Người bên cạnh con là ai thế?”

“Thưa phụ hoàng, người này là thợ làm vườn mà con tốn sức tìm đến cho phụ hoàng, nghe nói người này rất tinh thông nghệ thuật trồng hoa, nếu để anh ta chăm sóc, hoa trong vườn này sẽ không chỉ khi nở đẹp hơn, mà hương hoa càng say đắm lòng người, tác dụng chữa bệnh của hoa sẽ tốt hơn”.

Đế Nữ cung kính nói.

“Ồ? Còn có người thần bí vậy hả?”

Mắt Quốc Vương sáng lên, híp mắt nhìn Lâm Chính: “Cậu tên gì?”

“Thưa Bệ hạ, tôi là Lâm Chính”.

“Lâm Chính? Được, nếu cậu đã được Đế Nữ dẫn đến thì chắc chắn là có bản lĩnh, hôm nay cây hoa Long Vĩ bên kia sẽ nở, cậu thể hiện một chút cho tôi xem thử. Nghe đây, nếu không thể mang đến bất ngờ cho tôi thì cậu đang lừa gạt quân vương, tôi nhất định sẽ lột da cậu. Cậu hiểu chưa?”

Quốc Vương cười nói.

Lâm Chính nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Anh lấy Hồng Mông Long Châm ra, đi về phía cây Long Vĩ.

Nhưng chưa đi được mấy bước, tầm mắt đã bị ánh huỳnh quang thu hút.

“Thiên Tuyển Diệp Hoa?”

Lâm Chính run lên.

Đó là một đóa hoa kỳ diệu được vài thị vệ bao quanh, nó tỏa ra tia sáng màu trắng ngọc như ánh trăng sáng trên bầu trời đêm.

Như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chính, các thị vệ đó đều nhìn chằm chằm anh, ánh mắt ai cũng lạnh lùng.

“Sao thế? Cậu có nghe thấy lời tôi nói không?”

Quốc Vương mỉm cười.

Nhưng lần này giọng nói còn ẩn chứa sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK