Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người này giật mình, nhìn người đàn ông trung niên. Anh ta có vẻ không muốn lắm nhưng thần y Lâm cũng là người không dễ rây vào thế là anh ta bèn nói: “Thần y Lâm, đao có thể cho anh mượn nhưng...việc tiếp theo anh làm không có liên quan gì tới tôi hết đâu nhé...”

“Yên tâm! Coi như anh làm rơi cây đao này, tôi nhặt được”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi rút cây đao ra, đi về phía trước.

Đám đông nín thở. Có không ít người vô thức lùi về sau.

“Thần y Lâm, cậu định làm gì vậy?”, Giang Nam Tùng chau mày, khế quát.

“Hội trưởng Giang, chuyện này không liên quan tới ông. Chuyện giữa tôi và ông, lát nữa tôi sẽ nói với ông sau?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Láo!", Giang Nam Tùng quát lớn: “Tôi cảnh cáo cậu thần y Lâm, đây là buổi tiệc, hơn nữa còn là Yên Kinh, không tới lượt cậu làm loạn. Nếu như cậu dám làm hại người khác ở đây thì tôi cũng không khách khí với cậu đâu”.

Lâm Chính không ngờ Giang Nam Tùng lại ăn nói như thế. Lế nào ông ta đã tìm được thuốc giải

“Hội trưởng Giang, ông không cần quan tâm chuyện này. Tôi muốn xem xem rốt cuộc thằng nhóc này có thể làm được những gì”, người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng với vẻ vô cảm.

“Thôi...được”.

Giang Nam Tùng chần chừ, sau đó đứng qua một bên.

“Cậu có thể ra tay rồi. Có điều tôi cảnh cáo cậu. Cậu chỉ có một cơ hội thôi. Bởi vì một khi mà cậu ra tay thất bại thì tôi sẽ phế cậu. Tôi vốn định giết cậu đấy, nhưng đây là chỗ của hội trưởng Giang nên tôi nể mặt ông ta. Đương nhiên, nếu như cậu hối hận thì giờ quỳ xuống vẫn kịp. Thế nhưng dù quỳ thì tôi vẫn phế. Bởi vì không ai được phép khiêu khích tôi. Huống hồ, người đó còn dám ra tay với con trai tôi. Rõ chưa?”, người đàn ông trung niên thản nhiên nói.

Giọng điệu trịch thượng của ông ta vang khắp không gian. Lâm Chính lắc đầu: “Nếu đã vậy thì để tôi xử lý luôn cả con trai ông vậy”.

“Cậu vừa nói gì vậy?”

“Đúng là điếc không sợ súng”.

“Nói hay lắm”.

Có không ít người cười chế nhạo. Người thanh niên còn ôm bụng cười nắc nẻ. Người đàn ông trung niên lắc đầu, tỏ rõ sự khinh thường: “Đúng là đồ không biết trời cao đất dày”.

Đúng lúc này... Vụt...Lâm Chính ra tay. Anh lao tới nhẹ như cơn gió.

“Cái gì?”, nụ cười trên khuôn mặt người thanh niên tắt lịm.

“Hả?", người đàn ông trung niên cũng đanh mặt, vội đưa chân ra định chặn Lâm Chính. Hành động đó cũng giúp Lâm Chính hiểu được về thực lực của người đàn ông trung niên.

Thực lực của ông ta chắc chắn không hề kém hơn Chiêm Nhất Đao, thậm chí còn không hề kém Lâm Chính.

Quan khách có mặt không nhìn rõ bóng dáng của hai người họ, chỉ thấy tàn ảnh lướt qua rồi va chạm vào nhau. Tốc độ của họ nhanh tới mức khiến người khác tưởng là bị ảo giác.

Người thanh niên cũng cảm thấy vậy. Tốc độ của Lâm Chính khiến hắn hoảng sợ, vô thức lùi lại. Thế nhưng khi hẳn vừa lùi được hai bước thì người đàn ông trung niên đã hét lớn: “Đứng im”.

Người thanh niên tên Quý Lân giật bản người, vội đứng im.

Hai bóng hình lao vào nhau tâm hơn 20 lần thì dừng lại. Ai trở về vị trí của người đó.

Người đàn ông trung niên không hề hấn gì. Lâm Chính cũng không bị thương, nhưng có vẻ hơi thở bị rối loạn.

Cây đao trong tay anh vẫn sáng loáng. Có vẻ như nó vẫn chưa chạm vào được người đàn ông trung niên.

“Có chút thực lực vậy thôi à? Thật khiến người †a phải thất vọng”, người đàn ông trung niên lắc đầu.

“Sao thế? Thất vọng à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Sao lại không? Nhìn cây đao của cậu đi”.

“Ồ?”, Lâm Chính cầm cây đao lên. Anh thấy có vài vết nứt trên thân cây đao, thế rồi nó gãy vụn, rơi xuống đất.

Đồng thời chuôi đao nổ tung. Cánh tay anh bị tác động, máu tươi bắn ra khiến người khác cảm thấy da đầu tê dại. Xem ra cánh tay anh đã bị đánh phế rồi.

“Á?”, đám đông thất kinh

“Cậu Lâm”, Chiêm Nhất Đao vội chạy tới dìu anh dậy.

“Không sao, không cần lo lắng”, Lâm Chính nín thở.

“Thần y Lâm, cậu đừng thấy ông ta tuổi cao mà nhầm. Trên thực tế sức mạnh của ông ta còn hơn cả tôi nữa. Tôi đoán chắc chắn là Cái Thiên Tông của ông ta có sử dụng tà thuật. Nếu không ông ta không thể có được thực lực như thế. Cậu không nên đấu với ông ta thì hơn”, Chiêm Nhất Đao vội nói.

“Tôi có thể nhận ra người này có tướng mặt âm sầm, vô cùng tà ma. Chắc chăn là luyện công pháp không chính thống để gia tăng sức lực. Cách luyện đó sẽ mang tới di chứng vô cùng nghiêm trọng, không sống được lâu. Thế nhưng ông không cần lo lằng, giờ người chịu thiệt không phải là tôi mà là ông ta”, Lâm Chính nói.

“Là ông ta sao?”, Chiêm Nhất Đao không hiểu ý của Lâm Chính.

Bỗng nhiên một âm thanh kỳ lạ vang lên. Hai cánh tay của Quý Lân đột nhiên rơi xuống đất. Máu phun ra như mưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK