Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thang Hổ không sợ chết, vì giữ bí mật này ông ta thà hi sinh tính mạng mình.

Nhưng ai cũng có nhược điểm!

Ông ta là bố, Lâm Chính tin rằng, Thang Gia Tuấn chính là nhược điểm của Thang Hổ.

“Tướng Lâm! Cậu là long soái của Long Quốc thì sao lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy?”.

Nhìn đứa con trai không ngừng kêu khóc của mình, trong lòng Thang Hổ cũng nhỏ máu, đau khổ hét lên.

“Kẻ ác thì có kẻ ác hơn trị, đối phó với các người, tôi không sử dụng thủ đoạn đặc biệt, chẳng lẽ lại dùng tình yêu để cảm hóa hay sao?”.

Lâm Chính nói.

“Cậu… Được! Tôi sẽ nói cậu biết, chỉ cần cậu tha cho con trai tôi, cho nó một con đường sống!”.

Ánh mắt Thang Hổ ảm đạm, nhỏ giọng nói.

“Ông nói đi”.

Lâm Chính nói.

Lần này Thang Hổ đã thành thật, đi tới nhỏ giọng nói một câu, sau đó lùi lại.

Mã Hải và Lương Hồng Anh ở phía sau không nghe rõ, ngay cả Tiếu Tây Phong ở dưới đất cũng không nghe được.

“Người đó là ai?”.

Lâm Chính nhíu mày, hỏi.

Nhưng Thang Hổ chỉ lắc đầu, không trả lời.

Ánh mắt Lâm Chính sa sầm, đang định lên tiếng thì Thang Hổ nói thẳng: “Tướng Lâm, tôi chỉ có thể nói cho cậu cái tên đó, nhiều hơn thì tôi không nói thêm được, dù cậu có giết Gia Tuấn và tôi, tôi cũng sẽ không nói”.

Ông ta đã coi thường cái chết.

Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, quay lại nói: “Hồng Anh, hãy gọi cảnh sát đến đây đưa hai người này đi”.

“Lâm Chính, anh muốn giao bọn họ cho cảnh sát sao?”.

“Cũng được, thêm một việc chi bằng bớt một việc, để cảnh sát xử lý là tốt nhất”.

Lương Hồng Anh gật đầu, lập tức gọi điện thoại.

Chẳng lâu sau, cảnh sát đã tới, hai người bị còng tay chuẩn bị đưa đi.

Thang Hổ nhìn cảnh sát, dường như ý thức được điều gì, đột nhiên quay lại.

“Tướng Lâm, cậu muốn rước họa sát thân sao? Cậu làm như vậy sẽ chết không chỗ chôn thân!”.

Thang Hổ gào lên, nhưng vô ích, chẳng mấy chốc ông ta đã bị cảnh sát đưa đi.

Lương Hồng Anh không hiểu ra sao, liếc nhìn hai bố con bị đưa đi, thắc mắc: “Lâm Chính, Thang Hổ nói vậy là ý gì? Không phải chuyện này kết thúc rồi sao?”.

“Lúc nãy mới vừa bắt đầu”.

Lâm Chính nói.

“Bắt đầu?”.

“Cô không hiểu à? Chủ tịch Lâm định dụ rắn ra khỏi hang!”, Mã Hải bình tĩnh nói: “Chủ tịch Lâm giao bọn họ cho cảnh sát, người đứng sau Thang Hổ chắc chắn sẽ ngồi không yên, lo rằng Thang Hổ sẽ khai người đó ra, sẽ phái người đi diệt khẩu. Chủ tịch Lâm định thả dây dài câu cá lớn, nắm rõ thân phận của người kia!”.

“Hóa ra là vậy”.

Lương Hồng Anh bừng tỉnh.

Mã Hải lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nói: “Nhưng Chủ tịch Lâm, chúng ta cần gì phải xen vào chuyện này? Có thể xây dựng nên một Kỹ thuật Thang Thành to lớn trong thời gian ngắn như vậy, hiển nhiên người kia không phải người bình thường. Cũng như Thang Hổ nói, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, sao không bỏ qua ở đây?”.

“Bỏ qua?”.

Lâm Chính lắc đầu: “Dù tôi có bỏ qua thì bọn họ cũng sẽ không chịu bỏ qua”.

“Chủ tịch Lâm có ý gì?”.

“Không phải hôm nay ông đã gửi bức hình cho tôi sao? Ông tự xem bức hình đó đi”.

Mã Hải nghe vậy lập tức lấy điện thoại, mở nội dung trò chuyện với Lâm Chính ra xem.

Trong đó có một bức hình, là hình của công ty tập đoàn mà Kỹ thuật Thang Thành sáp nhập những năm qua.

Mã Hải quan sát một lúc, nhưng vẫn không nhìn ra được gì.

“Chủ tịch Lâm, bức hình này có vấn đề gì sao?”.

“Ông nối những điểm đánh dấu trên hình đó lại đi”.

Mã Hải nghe vậy, vẻ mặt lập tức biến đổi.

Dấu đỏ trên hình là công ty mà Kỹ thuật Thang Thành đã sáp nhập, nối chúng lại với nhau sẽ không khó để phát hiện, con đường tấn công của Kỹ thuật Thang Thành luôn kéo dài xuống phía dưới…

“Xuôi về phía Nam?”.

Ông ta la lên.

“Không chỉ xuôi về phía Nam, tôi còn phát hiện những công ty tập đoàn mà bọn họ sáp nhập có một đặc điểm tương đồng”.

“Đặc điểm gì?’.

“Bọn họ… đều không phải thành viên của Thương Minh”.

“Cái gì?”.

Mã Hải biến sắc: “Ý cậu là… Sau lưng Thang Hổ có lẽ là người của Thương Minh?”.

“Trước mắt không có chứng cứ nào để chứng thực, nhưng theo mối quan hệ kỳ diệu giữa Dương Hoa và Thương Minh hiện nay, chắc chắn người kia sẽ không tha cho chúng ta! Ông xem xung quanh Giang Thành đi, Kỹ thuật Thang Thành đã vươn tay đến rất gần chúng ta rồi, tôi đoán bước tiếp theo sẽ là Dương Hoa. Cho nên, chúng ta đã là người trong cuộc, không thể đặt mình ở ngoài cuộc được nữa”.

Lâm Chính lắc đầu đáp.

“Hóa ra là vậy”.

Mã Hải hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

“Vậy thì phía Thang Hổ…”.

“Nếu thật sự là Thương Minh, người bọn họ phái đi sẽ là cao thủ đỉnh cấp. Nhưng tôi không hiểu rõ về Thương Minh cho lắm, không biết được rốt cuộc bọn họ sẽ phái cao thủ như thế nào”.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lại nói: “Mau chóng liên lạc với liên minh Thanh Huyền, những ai ở cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên hãy đến Yên Kinh một chuyến! Trước tối mai, tôi muốn bọn họ phải đứng trước mặt tôi!”.

“Vâng! Chủ tịch Lâm!”.

Mã Hải đáp lời.

“Bán Lục Địa Thần Tiên?”.

Lương Hồng Anh nghe không hiểu ra sao, không biết nó có nghĩa gì.

Nhưng Tiếu Tây Phong nằm dưới đất lại hoàn toàn hóa đá.

“Rốt cuộc anh… anh là ai?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK