Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh vẫn ổn chứ?”

Lâm Chính xoay người mỉm cười hỏi.

“Khốn kiếp!”

Chu Lộng vội bò dậy, tức giận nói, sau đó lại đấm mạnh thêm một cú nữa vào Lâm Chính.

Không hề bất ngờ rằng cú đấm này lại đánh vào không khí, hơn nữa lực xung kích kỳ lạ trên nắm đấm lại kéo cả người hắn lao về phía trước lần nữa.

Cả người hắn lảo đảo cứ chạy về phía trước mười mấy bước, tông vào trên bức thành ở mép võ đài lúc nãy rồi dừng lại.

Đến khi Chu lộng ngẩng đầu lên, mũi đã dính đầy máu, mặt mày lấm lem, vừa thảm thương vừa hài hước.

“Ha ha ha ha…”

Tràng cười bên dưới càng lớn hơn.

“Chu Lộng, chuyện gì thế? Đánh thôi cũng không đánh trúng sao?”

“Không được, tôi cười bò ra rồi này, hài quá rồi”.

“Đây là thực lực của thần may mắn sao? Còn chẳng động được vào người ta, cũng mạnh quá”.

“Ha ha ha, tôi thấy thật xấu hổ, thật xấu hổ, ha ha ha…”

Không ít người ôm bụng cười, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.

Nhưng có vài người lại để ý đến vài điểm khác thường, nhìn chằm chằm Chu Lộng bộ dạng cực kỳ nhếch nhác như đang nhìn chằm chằm gì đó.

Chu Lộng khó khăn đứng lên, hắn đã choáng váng rồi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao… tại sao nắm đấm của tôi không những không thể đánh trúng cậu, mà còn… mà còn tự mình chạy về phía trước? Tên nhóc xấu xa… có phải… có phải cậu giở trò?”

Mãi một lúc sau Chu Lộng mới hồi phục lại, trợn to mắt nhìn Lâm Chính hỏi.

“Rõ ràng là anh không cẩn thận, sao lại trách tôi?”, Lâm Chính cười nói.

“Cậu… cái tên đáng ghét này”.

Chu Lộng tức giận gầm gừ, lại tung nắm đấm lao đến.

Nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi, cú đấm không trúng Lâm Chính, hắn tựa hồ lại đập cả người vào bức thành khí hóa theo quán tính, khiến hắn nổ đom đóm mắt.

Tiếng cười xung quanh lại càng lớn.

Thế nhưng người Tam Huyền Tông bên Chu Lộng lại lộ ra vẻ trầm trọng.

“Không đúng! Không đúng! Bản lĩnh của Chu Lộng trở nên vụng về buồn cười như vậy từ khi nào chứ? Đây không giống thực lực bình thường nó thể hiện”, một trưởng lão Tam Huyền Tông trầm giọng nói.

Tông chủ bên cạnh không tiếp lời mà nhìn chằm chằm Lâm Chính như muốn nhìn ra điều gì đó.

Tông chủ đó bỗng biến sắc, như thể nhìn thấy được mọi thứ, sắc mặt khó coi nói: “Không ổn, Chu Lộng sắp thua rồi, tên này không đơn giản như chúng ta nghĩ”.

“Gì cơ?”

Người Tam Huyền Tông vô cùng ngạc nhiên.

“Tông chủ, lẽ nào mọi chuyện là do tên nhóc này giở trò?”, trưởng lão hỏi.

“Đúng vậy”, tông chủ Tam Huyền Tông nghiến răng nghiến lợi: “Mỗi lần Chu Lộng tung ra nắm đấm, xung quanh tên kia sẽ có một luồng khí cực kỳ yếu, luồng khí này sẽ cùng lúc lao đến nắm đấm của Chu Lộng. Tôi nghĩ không phải là Chu Lộng không thể kiểm soát được cơ thể của mình, mà là luồng khí này bao phủ lấy nắm đấm Chu Lộng khiến nó ngã nhào”.

“Gì cơ?”

“Nhưng… nhưng chúng ta không nhìn thấy”.

“Dĩ nhiên các ông không nhìn thấy rồi, sự hiểu biết của tên này về khí kình rất độc đáo, ngay cả tôi cũng cảm thấy hổ thẹn, thực lực của người này e là rất siêu phàm”.

“Hả?”

Mọi người đều rất ngạc nhiên.

“Chu Lộng không thể thắng được hắn, hắn chưa phát huy hết sức của mình”.

Tông chủ Tam Huyền Tông hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “E là trận chiến của người này với Nhiêu Ưng không giống như người Trùng Long Cốc nói, mà là thực lực của người này… quả thật có thể đè ép Nhiêu Ưng”.

Nghe thế, người xung quanh đều hít khí lạnh.

Lại đưa mắt nhìn lên võ đài, mặt đầy vẻ sợ hãi.

Lúc này cả người Chu Lộng toàn vết thương, trong miệng đầy máu, cũng đã rơi bảy cái răng, đầu choáng mắt hoa, mắt như nổ đom đóm.

“Tên xấu xa, cậu… cậu có gan thì đừng chạy, chúng ta… chúng ta đao thật giáo thật đánh một trận…”

Chu Lộng chỉ vào Lâm Chính, lắp bắp nói không rõ.

“Đao thật giáo thật đánh một trận? Anh chắc chứ?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Nếu không thì sao? Chỉ biết che giấu, trốn tránh thì là gì chứ. Nếu cậu là đàn ông thì chúng ta mặt đối mặt đánh một trận”, Chu Lộng tức giận nói.

“Vậy được, lần này tôi không trốn nữa, anh đến đi”, Lâm Chính gật đầu nói.

“Là cậu nói đấy nhé, cậu mà tránh thì là súc sinh”.

“Được, tôi mà tránh thì là súc sinh, nào”, Lâm Chính bất lực nói.

“Vậy cậu nhìn cho rõ đây”.

Chu Lộng đột nhiên không còn thần trí không rõ nữa, cũng hết choáng váng, khí thế cả người đều tập trung tinh thần, sau đó hét lên một tiếng, nhanh chóng lao đến chỗ Lâm Chính.

Lúc này khí thế của hắn thật sự đáng sợ.

Lúc này hắn tràn đầy sức mạnh.

Lúc này hắn muốn dùng hết sức.

“Xem đây”.

Vừa dứt lời, nắm đấm đầy uy lực của Chu Lộng lại đánh vào mặt Lâm Chính.

Người bên dưới ngừng cười, sửng sốt nhìn.

Người Tam Huyền Tông cũng ngơ ngác, vội nhìn theo nắm đấm này, tất cả đều chờ mong.

“Hạ gục hắn đi! Nhất định phải đánh bại hắn”, tông chủ Tam Huyền Tông không kiềm chế được hô lên.

Nhưng ngay khi nắm đấm sắp đánh trúng Lâm Chính, đôi mắt Lâm Chính bỗng toát ra tia sáng kinh người, sau đó giơ cánh tay lên, hung hăng đấm một quyền.

Quyền mang bao vây lấy nắm đấm của Chu Lộng, đập mạnh vào đầu như sao băng Thiên Mã.

Bụp.

Một tiếng nổ vang lên.

Cả người Chu Lộng đột nhiên run rẩy, sau đó giữa hai nắm đấm phát ra một tiếng nổ vang, Chu Lộng văng ra xa như một mũi tên, cả người đập mạnh vào bức thành khí hóa, sau đó ngã xuống đất, ngất lịm tại chỗ.

Cả võ đài rung lắc vài cái.

Còn bên dưới tĩnh lặng như tờ.

“Trận đấu võ đài số ba kết thúc, người thắng là tuyển thủ Lâm Chính”.

Trọng tài bên dưới nhìn Lâm Chính lập tức cao giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK