Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn đám người Cùng Châu Phái.

Trong đầu Tô Nhu hoàn toàn trống rỗng.

Thần… thần y Lâm?

Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Lâm Chính…từ khi nào lại trở thành thần y Lâm vậy?

Tô Nhu không thể nào tin vào mắt mình.

Tuy nhiên, Đại trưởng lão của Cùng Châu Phái đã đích thân tới, không những thế, phía trước còn có một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu vàng sang trọng.

Thân phận của người đàn ông này rõ ràng cao quý hơn nhiều so với Đại trưởng lão, có lẽ ông ta chính là tông chủ của Cùng Châu Phái.

Thế nhưng, ông ta cũng phải cúi người trước Lâm Chính và hô to chào.

Tô Nhu cảm thấy choáng ngợp trước cảnh tượng này.

Người này rõ ràng là chồng của mình, từ khi nào lại trở thành thần y Lâm vậy?

Chẳng lẽ… bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dạng của thần y Lâm sao?

Chắc không đến mức đó đâu nhỉ?

Nhưng tất cả những người này đều ẩn nấp sâu trong núi để tu luyện võ công, có lẽ còn chưa từng được tiếp xúc với Internet, không biết chừng mới chỉ nghe danh thần y Lâm, chứ chưa có cơ hội được gặp.

Ai cũng biết rằng thần y Lâm đến từ Giang Thành.

Nói không chừng, vị tông chủ này biết cô đến từ Giang Thành, hơn nữa Lâm Chính đã đưa cho ông ta chiếc nhẫn đặc biệt kia, khiến bọn họ hiểu nhầm Lâm Chính là thần y Lâm.

Cộng thêm việc Lâm Chính đã tự giới thiệu về gia tộc của mình, điều đó khiến họ sợ hãi.

Tô Nhu vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.

Nhưng cô cũng không chắc lắm về suy đoán này.

Dù sao thì… nghe cũng khá là vô lý.

Ôi, không biết đâu! Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

Nếu đối phương thực sự không biết thần y Lâm trông như thế nào, thì bọn họ phải nhân cơ hội này rời đi ngay lập tức, có quá nhiều ảnh của thần y Lâm tràn lan ở trên mạng.

Nếu họ lấy điện thoại ra tìm kiếm một bức ảnh, thì tất cả sẽ bị bại lộ.

Nhân lúc đối phương vẫn đang hoàn toàn bị lừa thì phải nhanh chóng rời đi.

Tô Nhu vội vã tiến lên phía trước, len lén kéo lấy tay áo của Lâm Chính.

Lâm Chính quay sang nhìn cô.

“Nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” Tô Nhu khẽ nói.

Lâm Chính sửng sốt, nhìn Tô Nhu một cách kỳ quái.

Không phải cô ấy nên bị sốc trước cảnh tượng này rồi truy hỏi sao? Sao lại có biểu hiện như thế này nhỉ?

Anh hơi khó hiểu, nhưng lại không biết nên nói thế nào, chỉ có thể đồng ý với Tô Nhu.

“Được, nếu em muốn rời khỏi đây, anh sẽ lập tức cho người đi chuẩn bị”.

“Thần y Lâm, chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã mạo phạm đến cậu, xin đừng chấp nhặt, hãy tha thứ cho chúng tôi. Để thể hiện lòng thành, chúng tôi bằng lòng dâng quyền sở hữu mảnh đất Thanh Lam Hoa, mong cậu hãy nguôi giận”.

Tông chủ Cùng Châu Phái nhanh chóng lấy ra một bản hợp đồng và đưa bằng cả hai tay.

“Vậy sao? Chỉ bằng cái này thôi à?”, Lâm Chính hờ hững nói.

“Đương nhiên, còn cả chiếc nhẫn! Còn có cả chiếc nhẫn nữa!”

Tông chủ Cùng Châu Phái đổ mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống đất, hai tay cởi chiếc nhẫn Đông Hoàng ra.

Cùng Châu Phái đâu dám lấy thứ đồ này chứ?

Nếu Đông Hoàng Giáo biết được chuyện này chắc chắn sẽ cử vô số cao thủ đến để san bằng Cùng Châu Phái của ông ta trong ngày mai.

Cùng Châu Phái ở thế hệ này tuy rằng vẫn còn chút thế lực, nhưng so với Đông Hoàng Giáo thì Cùng Châu Phái vô cùng yếu kém, chẳng khác gì mấy con chuột dưới chân người khổng lồ.

Lâm Chính cũng không khách sáo, thẳng thừng cầm lấy.

“Anh chán sống rồi sao?”

Tô Nhu bên cạnh kinh hãi, vội vàng giật lấy bản hợp đồng, sau đó cười nói: "Thưa ông, ông khách khí quá, sao chúng tôi lại dám nhận thứ đồ quý giá này được chứ?”

“Hả?”

Thấy vậy, tông chủ Cùng Châu Phái sợ hãi đến mức dập đầu xuống đất.

“Mong phu nhân đừng từ chối, làm ơn hãy nhận lấy mảnh đất này!”

“Nếu phu nhân vẫn còn oán trách chúng tôi! Chúng tôi sẵn sàng làm bất kì điều gì để có thể xoa dịu cơn giận của phu nhân!”

“Làm ơn đừng từ chối!”

Người của Cùng Châu Phái hoàn toàn bị hành động của Tô Nhu làm cho hoảng sợ.

Bọn họ cho rằng Tô Nhu vẫn đang ghi thù chuyện cũ, nếu Tô Nhu vẫn không chịu tha thứ thì Cùng Châu Phái cũng coi như xong đời, nên tất cả đều bị dọa sợ đến mức mất hồn mất vía.

Tô Nhu bối rối, không biết phải làm gì.

“Xem ra phu nhân vẫn không chịu tha cho chúng tôi! Dẫn người tới đây!", tông chủ Cùng Châu Phái nghiêm mặt quát.

Sau đó, một số đệ tử bị kéo lên.

Nhìn thấy vậy, Tô Nhu vô cùng sững sờ.

Vậy mà lại là đám người Nhâm Hùng đã mưu hại cô trước đó!

Tuy nhiên vừa gặp lại, tất cả đều quỳ xuống đất, từng người một gào thét, bò về phía Tô Nhu, miệng càng la hét lớn hơn.

"Cô Tô Nhu, xin hãy tha thứ cho chúng tôi! Chúng tôi biết sai rồi! Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!"

“Chúng tôi là đồ khốn kiếp, chúng tôi không phải con người, chúng tôi là súc sinh, làm ơn hãy bỏ qua cho chúng tôi!”

“Cô Tô Nhu, cầu xin cô, tôi không muốn chết…”

Một số người gào thét, thậm chí còn đưa tay ra kéo lấy Tô Nhu.

Tô Nhu giật mình, hét toáng lên rồi vội lùi lại.

Lúc này, tông chủ Cùng Châu Phái nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều bởi vì lũ khốn kiếp này có ý đồ xấu xa, hãm hại Cùng Châu Phái, đắc tội với Lâm phu nhân! Tuyệt đối không thể tha thứ được! Theo quy tắc tông phái, xử chết ngay lập tức!"

“Tuân lệnh!”

Những người phía sau không chút nghĩ ngợi, rút kiếm chém vào cổ đám người này.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Tiếng da thịt bị nứt toác không ngừng phát ra.

Sau đó, những đầu người đẫm máu lăn xuống đất, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Con ngươi của Tô Nhu trợn tròn, sắc mặt kinh hãi tái nhợt, lui về phía sau mấy bước, cuối cùng ngất lịm.

Lâm Chính vội vàng đỡ Tô Nhu, cau mày nhìn chằm chằm tông chủ Cùng Châu Phái nói: "Ai bảo ông làm những chuyện này? Ông đã dọa sợ phu nhân của tôi rồi, biết chưa hả?”

Tông chủ Cùng Châu Phái sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội quỳ xuống dập đầu, sốt sắng lên tiếng: "Thần y Lâm xin hãy tha tội cho tôi! Tha tội cho tôi đi thần y Lâm!”

“Cút sang một bên!”

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, quay sang nhìn đám người cậu Trình vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác như bị sét đánh.

Ánh mắt này ngay lập tức khiến đám người cậu Trình run sợ, tất cả đều hốt hoảng lùi lại.

"Anh... anh là thần y Lâm sao? Không thể nào... tông chủ, trưởng lão, các người không nhầm lẫn gì chứ?", cậu Trình không thể tin được, giọng điệu run run.

Nhưng những người này hoàn toàn phớt lờ cậu Trình.

Bây giờ họ chỉ hy vọng rằng mình không liên quan gì đến người nhà họ Trình!

Bởi vì cậu Trình này dám bày trò mưu hại phu nhân của thần y Lâm...

Với tính tình của thần y Lâm, sao có thể dễ dàng tha thứ cho đám người này được chứ?

Tuy nhiên, cậu Trình nghiến răng nghiến lợi, giận dữ mắng mỏ: "Các người bị mù thật rồi! Lẽ nào các người chưa từng nhìn thấy bộ dạng của thần y Lâm như thế nào sao? Người này hoàn toàn không giống với thần y Lâm, sao anh ta có thể là thần y Lâm được chứ?"

"Vậy phải trông như thế nào? Như thế này à?", Lâm Chính lấy ra một cây châm bạc đâm vào cổ, khôi phục lại diện mạo vốn có, bình tĩnh nói.

Lúc này, cậu Trình hoàn toàn chết lặng.

Hắn ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đột nhiên hét lớn một tiếng, rồi xoay người bỏ chạy.

Nhưng hắn vừa mới di chuyển.

Vút!

Trời đất đột ngột xoay tròn, hắn như thể đang bay.

Khi tỉnh táo lại, cơ thể của hắn bất ngờ xuất hiện không xa, hơn nữa cơ thể đó… không có đầu.

Mọi người vừa liếc nhìn đã thấy thần y Lâm lấy đầu của cậu Trình...

“A!”

Những người còn lại trong nhà họ Trình hét lên đầy kinh hoàng, bỏ chạy tứ phía.

Lâm Chính ném đầu xuống đất, bình tĩnh nói: "Tông chủ, phần còn lại giao cho Cùng Châu Phái các người! Không được bỏ sót dù chỉ một người, có thể hoàn thành được không?”

“Thần y Lâm, hãy đợi xem chúng tôi làm đây!”

Tông chủ Cùng Châu Phái lập tức siết chặt nắm đấm, sau đó vung tay lên, tất cả các cao thủ của Cùng Châu Phái đều hành động, thuần thục giết sạch đám người đang chạy trốn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK