Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không cam tâm”, Hắc Hỏa ho khù khụ, nôn ra máu và gầm lên: “Tôi vẫn có thể chiến đấu tiếp”

“Không cần thiết nữa rồi”.

Bạch Viêm nói giọng khàn khàn: “Cậu ta dung hòa sức mạnh của hỏa chủng. Sức mạnh đó có thể tổng hợp thêm sức mạnh của mọi diễm lực khác. Chúng ta tu luyện thuật Hỏa Diễm, chỉ cần trong thời gian ngắn không giết chết cậu ta thì cậu ta sẽ không ngừng hấp thụ, thậm chí là làm thay đổi diễm lực của chúng ta. Như vậy cậu ta càng chiến đầu càng mạnh, còn chúng ta sẽ càng yếu đi. Còn đấu tiếp thì chúng ta không có cơ hội để chiến thắng nữa”.

“Không thể nào...”, Hắc Hỏa tái mặt, lầm bầm.

“Thực ra cuộc chiến này đúng ra là không thua. Nếu ngay từ đầu chúng ta dồn hết sức, không để cậu ta có cơ hội thì cũng không tới mức như thế này”, Bạch Viêm nói.

“Do chúng ta đã quá khinh suất”, Hắc Hỏa không cam tâm.

“Chẳng có gì là khinh hay không khinh suất, trên đời này vốn thế. Có thành công và thất bại, chẳng qua nói thế là để tự an ủi mình thôi. Lẽ nào nói vài câu thì có thể thay đổi được kết quả sao?”, Bạch Viêm thản nhiên nói.

Hắc Hỏa im lặng.

“Người trẻ, cậu thắng rồi, tôi nghĩ mục đích của cậu đã đạt tới rồi đúng không. Hỏa chủng của cậu đã dung hợp hoàn toàn, thậm chí cậu lấy luôn cả dị hỏa ở đây rồi”, Bạch Viêm nói.

Dù Bạch Viêm không nỡ nhưng cũng bất lực, vì Bạch Viêm không thể nuốt lời, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả danh dự của chủ nhân...Hắc Hỏa, Bạch Viêm cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.

Bọn họ không ngờ hai người họ liên thủ mà vẫn thua bởi một người trẻ. Đúng là họ già rồi sao?

Lâm Chính cũng chẳng buồn khách khí, anh thu hồi công pháp, thở hổn hển đi về phía trung tâm của hòn đảo.

Thực ra trạng thái của anh lúc này cực kỳ không tốt. Mặc dù anh thắng nhưng bị tiêu hao rất nhiều sức lực, cộng thêm với việc dung hợp hỏa chủng và sức mạnh của Thiên Viêm Đại Trận nên anh mệt vô cùng. Dù vậy nếu phải chiến đấu tiếp thì anh cũng không hề sợ Bạch Viêm, Hắc Hỏa. Vì họ cũng bị mất sức nhiều hơn anh.

“Thắng rồi”.

“Tốt quá rồi”.

“Thần y Lâm quá lợi hại luôn”, đám người Dịch Tiên Thiên mừng rỡ chạy tới.

Nhưng đúng lúc này...Ngọn đảo nổi lên giữa biển lửa đột nhiên xuất hiện vô số bóng hình. Ngay cả Bạch Viêm, Hắc Hỏa cũng bị những người này bao vây. Đó chính là Ngạo Ưng mà trước đó đã rời đi cùng với Đao Mặc Long.

“Các người làm gì vậy?”

Hắc Hỏa tức giận: “Không phải bảo các người biến đi rồi sao, sao còn dám quay lại?”

“Ông già, chúng tôi đã tốn biết bao nhiêu tiền bạc công sức để tới Lưu Viêm Trũng này là để kiếm được chút gì đó. Giờ ông bảo chúng tôi tay không rời đi thì chúng tôi phải ăn nói thế nào với tông môn gia tộc đây?", Ngạo Ưng nheo mắt, mỉm cười.

“Vì vậy, các người muốn chết ở đây?”, Bạch Viêm lạnh giọng.

“Chết? Chưa chắc. Giờ các người đã bị thần y Lâm đánh cho trầy da tróc vẩy rồi thì giết bọn tôi kiểu gì? Ngược lại chúng tôi, cũng không còn là đám người của lúc trước nữa”, Ngạo Ưng bật cười.

“Cái gì?”, Bạch Viêm bàng hoàng.

Phía sau Ngạo Ưng xuất hiện thêm không ít người. Những người này đều có khí tức ghê người. Đó là những cao thủ có sức mạnh tương đương Ngạo Ưng.

Hắc Hỏa Bạch Viêm mà còn sức thì cũng có thể đối phó được với họ. Thế nhưng lúc này hai người khó mà làm gì được đối phương...

“Thần y Lâm, chúng ta cùng ra tay tiêu diệt hai kẻ này sau đó cùng chia dị hỏa và những thứ khác, chắc anh không phản đối chứ”, Ngạo Ưng nheo mắt, nhìn Lâm Chính. Rõ ràng là anh ta đang uy hiếp Lâm Chính.

“Các người...”, Dịch Tiên Thiên tức giận. Lâm Chính không nói gì.

Đúng lúc này, một giọng nói khác từ phía sau Ngạo Ưng vọng tới: “Ngạo Ưng, muốn lấy được thứ mình cần thì phải không từ thủ đoạn, phải tàn nhẫn. Người này có thể đánh bại hai cao thủ hàng đầu thì thực lực của cậu ta không hề đơn giản. Nếu hôm nay không trừ khử cậu ta, đợi cậu ta hồi phục sức khỏe tìm cậu tính sổ thì cậu sẽ hối hận không kịp đấy".

Nói xong, một người đàn ông trung niên bước ra nhìn chăm chăm Lâm Chính. Người này có khí thức vô cùng khủng khiếp, chắc chắn cũng là một cao thủ

Ngạo Ưng nghe thấy vậy lập tức đanh mắt: “Đại nhân nói đúng. Thực ra tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi định lợi dụng thần y Lâm để đuổi hai ông già này rồi trừ khử ông ta. Nhưng đại nhân đã nói vậy thì tôi xử lý cùng một lượt vậy”.

Dứt lời đám cao thủ phía sau Ngạo Ưng lấy vũ khí ra, bao vây Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên...

Lâm Chính hờ hững nhìn xung quanh và nói với Ngạo Ưng: “Các người chắc chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK