Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải Lâm Nhược Nam đã được đưa đi rồi sao? Triệu Nguyệt còn chạy tới đây làm gì?

Lâm Chính suy nghĩ, anh mơ hồ đoán ra được điều gì đó. Triệu Nguyệt tới thì anh không đi được nữa rồi. Bất lực, anh đành phải bước ra.

Triệu Nguyệt bước vào. Cô ta nhìn Lâm Chính và nói: “Anh Kỳ Lân, tôi tới dặn dò anh phía trên có quy định anh không được rời khỏi viện, chỉ được ở trong này. Đồ ăn, quần áo của anh sẽ đều do chúng tôi phục trách. Nếu như anh dám bước ra khỏi đây nửa bước...thì bất kỳ người nào cũng có thể giết chết anh, rõ chưa?”

“Vì vậy là tôi bị giam ở đây à?”, Lâm Chính tỏ vẻ không vui.

“Đây là quy định từ bên trên, nếu như anh không đồng ý thì có thể ra khỏi cốc ngay bây giờ. Tôi có thể tiễn anh”, Triệu Nguyệt chần chờ rồi nói.

“Thế nhưng, cô Lâm là cô chủ của tôi, cô ấy đã trả cho tôi một khoản tiền lớn, giờ tôi phải đảm bảo sự an toàn cho cô ấy”.

“Anh không cần lo lắng tới sự an toàn của cô ấy. Giờ cô ấy ở Hồng Nhan Cốc, sau nay cũng sẽ sống ở đây, anh không thể nào mà lo cho cô ấy cả đời được mà”.

“Cũng không tới mức đó nhưng chúng tôi đã ký hợp đồng rồi. Hợp đồng cũng có hạn nhưng tôi vẫn phải bảo vệ cô ấy trong thời gian này. Nếu tôi rời đi trước, không chỉ là tôi tắc trách trong công việc mà cũng là một nỗi nhục về mặt nhân cách của tôi. Vì vậy tôi vẫn phải ở với cô ấy trong một tháng này”.

“Lâu vậy cơ à?”, Triệu Nguyệt giật mình, tiếp tục bước lên trước vài bước và khẽ nói: “Tôi khuyên anh ở đây hai ngày rồi mau về đi”.

“Tại sao?”

“Anh đừng hỏi nhiều, cứ về đi, đây không phải là nơi mà anh có thể ở được đâu”.

“Vậy không được. Công việc của tôi như thế rồi, tôi không thể bỏ mặc chủ của mình mà rời khỏi đây được!”

“Anh...đúng là đồ ngốc! Anh có biết Hồng Nhan Cốc là nơi như thế nào không? Anh tưởng một tên bảo vệ cắc ké như anh thì có thể hô mưa gọi gió được sao? Tôi nói cho anh biết, nếu không phải do ký ức cũ của Lâm sư muội vẫn còn, cô ấy vẫn nhớ tới anh thì anh đã chết từ lâu rồi”.

“Vẫn còn sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô Triệu, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Triệu Nguyệt vội vàng bụm miệng, không biết phải giải thích thế nào, đành tỏ vẻ lo lắng: “Anh đừng hỏi nhiều như thế, mau đi đi, nghe lời tôi, nếu không anh không đi nổi đâu đấy!”

“Cô Triệu Nguyệt, phiền cô nói rõ”, Lâm Chính cố tình hỏi với.

Thế nhưng Triệu Nguyệt không chịu trả lời. Lâm Chính tháo kính ra, hỏi cho bằng được. Triệu Nguyệt hết đỡ nổi.

Cả người cô ta run lên, hái má đỏ ửng. Đến cả cách nói cũng trở nên lắp bắp, không dám nhìn thẳng Lâm Chính...

Xem ra mỹ nam kế cũng hữu dụng ghê. Lâm Chính thầm nghĩ.

Thực ra anh tạo ra dáng vẻ này cũng là vì có dự định cả. Vẻ mặt đẹp trai rõ ràng là giúp các mối quan hệ trở nên dễ dàng hơn, mang lại ấn tượng tốt hơn nữa cho người khác.

Sau khi hỏi dồn dập thì Triệu Nguyệt cũng đã phải chịu thua và nói ra tất cả. Đến cả những di chứng sau khi ngâm qua hồ thánh cũng nói ra hết. Điều này khiến Lâm Chính cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng có gì.

Với thân phận là một vệ sĩ, Kỳ Lân trong mắt cô ta chẳng là gì. Triệu Nguyệt mà muốn xử lý anh thì cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.

“Anh thật sự cho rằng đây là nơi an toàn sao? Tôi nói cho anh biết, lần này anh tới đây không khác gì thập tử nhất sinh. Anh may mắn đấy, chứ nếu Lâm sư muội mà quên hết sau khi tiến hành tẩy lễ thì anh đã chết từ lâu rồi. Anh phải cảm ơn cô chủ của mình đi”. Triệu Nguyệt tức giận nói.

Lâm Chính tỏ vẻ sợ hãi, anh run rẩy nói: “Hóa ra là vậy à?”

“Giờ ý của bên trên là tìm một lý do để trừ khử anh, khiến Lâm sư muội không trách chúng tôi vào đâu được. Anh ở đây được hai, ba ngày thôi. Nếu anh muốn sống thì mau rời đi. Nếu không, các giảng sư, nguyên lão sẽ không chấp nhận việc có đàn ông ở đây đâu”, Triệu Nguyệt nghiêm túc nói.

Lâm Chính làm ra vẻ trầm mặc. Anh đi tới bên cạnh một cái ghế đá và ngồi xuống giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Triệu Nguyệt nhìn vẻ đẹp hoàn hảo của anh mà thất thần. Một lúc lâu sau, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói: “Cô Triệu Nguyệt, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết tất cả”.

Triệu Nguyệt lại đỏ mặt: “Không cần cảm ơn...”

“Ân đức của cô Triệu tôi cả đời này sẽ không quên, nhưng Kỳ Lân không thể đi được”.

“Tại sao?”,Triệu Nguyệt vội hỏi.

“Bởi vì đây là nguyên tắc của tôi. Tôi đã hứa thì sẽ không thể thất hứa được. Tôi thà chết”, Lâm Chính làm ra vẻ ngạo nghễ.

Triệu Nguyệt sững sờ. Tim cô ta đập rộn ràng, đôi mắt dán chặt vào Lâm Chính, đầu óc thì trống rỗng...

Trên đời này vẫn còn có người có tình có lý như vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK