Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qúa trình luyện chế vô cùng vất vả. Đám đông bặm môi, rót sức mạnh và lò luyện. Mấy người Tần Bách Tùng chật vật kiểm soát ngọn lửa.

Lò luyện bị đốt đỏ lòm. Nhiệt độ trong căn phòng tăng lên cao. Với người như Tần Bách Tùng căn bản không thể nào chống lại được sức nóng, ông ta chảy mồ hôi như tắm, thở hổn hển.

Nhưng vì đan dược đan luyện mà ông ta bặm môi kiên trì. Cứ như thế cả một ngày trời.

Trong lò phát ra âm thanh kỳ lạ. Đám đông nghe thấy lập tức ngã sõng soài ra đất. Tần Bách Tùng trợn ngược mắt, ngất lịm

Người bên cạnh vội vàng bón thuốc cho ông ta. Một lúc sau ông ta mới yếu ớt mở mắt ra được.

“Không sao chứ?”, Lâm Chính cũng lau mồ hôi.

“Không có gì...Thầy mau xem đan dược được luyện thành chưa?”, Tần Bách Tùng yếu ớt nói.

Lâm Chính gật đầu, mở lò luyện ra.

Khói lập tức bay lên. Mùi thuốc thơm lừng lan ra cả căn phòng. Tất cả đều cảm thấy mê mẩn.

“Thơm quá”.

“Thơm thế này thì chắc là thành công rồi”.

“Chúng ta tốn công sức vậy cơ mà, còn không thành công được sao?”

Có người cười. Tất cả đều nhìn Lâm Chính. Lâm Chính đứng bên lò luyện chỉ đanh mặt. Một lúc sau, anh lấy từ trong lò luyện ra một viên đan dược màu đen và quan sát.

“Thưa thầy thế nào rồi?”, Tần Bách Tùng thận trọng hỏi.

“Vẫn chưa được”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn.

“Cái gì?”, đám đông á khẩu.

“Sao có thể? Thưa thầy, đan dược không phải chính à viên này sao, tại sao lại thất bại được?”, Tần Bách Tùng cảm thấy nghi ngờ.

“Dược tính của viên này chưa bằng cả một phần mười những gì tôi nghĩ thì sao có thể thành công được. Nhưng cũng không hẳn là thất bại, chỉ có thể nói là loại cấp thấp”, Lâm Chính lắc đầu.

“Loại cấp thấp sao?”

Đám đông giật mình, không nói nên lời. Vất vả cả ngày trời mà kết quả lại thế này nên đương nhiên đám đông khó có thể chấp nhận được.

“Thế nhưng cũng đừng nản lòng, viên đan này vẫn có khả năng phục hồi. Đợi tôi thu thập thêm dược liệu, tiến hành luyện chế tiếp thì chắc chắn là công dụng của nó sẽ được nâng cao”.

Lâm Chính mỉm cười sau đó nói: “Long Thủ, sắp xếp đi, mở tiệc, tôi muốn tiếp đãi mọi người”.

“Được ạ”, Long Thủ gập đầu, lập tức lấy điện thoại ra sắp xếp.

Lâm Chính hiếm khi mời mọi người ăn nên đương nhiên mọi người cũng không từ chối. Long Thủ nhanh chóng đặt một nhà hàng ở Giang Thành.

Nhà hàng này không quá sáng trọng nhưng cũng không tệ. Bọn họ bao phòng, bắt đầu nâng ly chúc mừng. Tần Bách Tùng dù rất mệt nhưng nhờ có thuốc mà tinh lực cũng được hồi phục. Ông ta vui mừng nâng ly mời rượu.

Rõ ràng hôm nay tâm trạng của ông ta rất tốt.

Bỗng có tiếng gõ cửa. Đám đông nhìn. Một khuôn mặt thân quen xuất hiện.

“Ngưng Nhi?”, Lâm Chính giật mình.

“Được lắm, hóa ra mọi người ở đây”.

Tần Ngưng Nhi vui vẻ bước vào nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt giảo hoạt: “Anh Lâm chúng ta chưa từng uống rượu với nhau đấy”.

“Được vậy hội nay sẽ cho cô được thỏa mãn nhé”, Lâm Chính thản nhiên cười và rót đầy ly cho Tần Ngưng Nhi.

Vài ly rượu thôi đã khiến mặt cô gái đỏ bừng, cô gái bắt đầu ăn nói linh tinh. Lâm Chính lắc đầu bất lực. Tần Bách Tùng thì mỉm cười.

Đúng lúc này.

Rầm...Cửa căn phòng bị đạp bung, một người đàn ông ngậm thuốc hung hăng bước vào.

“Mẹ kiếp, con bé này là người của chúng mày à?”

Sau đó một cô gái trang điểm đậm dúi Nhan Khả Nhi vào trong. Có thể nhìn thấy rõ vết tát trên khuôn mặt Nhan Khả Nhi.

Cả căn phòng im lặng như tờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK