Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái độ của cô ta quá khoa trương. Ban ngày ban mặt thế này thì khác gì ức hiếp người khác?

“Cô...cô định làm gì? Thật quá đáng ghét! Các người rốt cuộc có giáo dục không thế?”, Trương Tinh Vũ bốc hỏa, vội kéo cửa xe chạy xuống và chỉ thẳng tay vào mặt cô gái kia.

Bà ta vừa dứt lời thì...

Bốp! Cô gái kia đã tát cho bà ta một bạt tai. Trương Tinh Vũ bàng hoàng, ôm mặt.

“Cô làm gì vậy?”, Tô Quảng cũng hết chịu nổi. Thấy mấy người kia cũng chỉ là đám loi choi nên ông ta không sợ, cứ thế lao tới trước mặt cô gái: “Cô đánh người?”

“Đánh người thì làm sao? Ông còn lầm bầm là bà đây cũng đập chết ông luôn đấy”, cô gái hung hăng đáp lại.

“Cô...cô thật quá đáng...Cô tưởng mình là ai? Hoàng đế chắc? Cô tưởng cô thích làm gì là làm à?”, Trương Tinh Vũ như muốn bốc khói, bà ta giậm chân, thật chỉ muốn liều mạng với cô gái kia.

“Hừ, mấy đứa nhà quê! Bà đây đúng là thái thượng hoàng đấy? Làm sao?”, cô gái vênh mặt.

“Cô....”, Trương Tinh Vũ cảm thấy kích động, mặt đỏ linh căng, tưởng như ngất đi được.

“Các vị, đừng quá đáng quá. Rõ ràng là các người đụng vào xe tôi, giờ lại bắt tôi đền tiền. Rồi còn làm hỏng điện thoại của tôi....các người vô lý quá. Tôi nói cho biết, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua đâu”, Tô Nhu tức giận nói.

“Ồ? Vậy cô muốn thế nào?”

“Chúng ta tới đồn. Cảnh sát nhất định sẽ lấy lại công bằng cho chúng tôi”, Tô Nhu hằm hằm tức giận.

“Được, vậy chúng ta đợi cảnh sát tới. Người đàn ông nhếch miệng cười: “Nhưng tới khi đó, số tiền mà cô phải bồi thường cho tôi không chỉ có từng này đâu. Tới khi đó sẽ là khuynh gia bại sản đấy”.

Tô Nhu cảm thấy ớn lạnh trước thái độ ngông cuồng của người đàn ông. Lẽ nào cô đang đụng độ phải một nhân vật có máu mặt nào đó?

Cô cũng định tỏ ra cứng rắn nhưng thấy thái độ vô lý của đối phương thì cô cũng hơi chột dạ.

“Được rồi, các vị, nếu đã có đủ tự tin như vậy thì chúng ta cứ đợi xem”, Lâm Chính cũng giận lắm. Thái độ ngạo mạn thế này anh cũng mới được thấy lần đầu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, đúng lúc hai bên đang đôi co thì xe cảnh sát tới.

Người cảnh sát nhìn xe, chau mày: “Không được đỗ xe quá lâu ở đây. Các người có biết là đường cao tốc rất nguy hiểm không?’

Tô Nhu, Trương Tinh Vũ thấy cảnh sát thì trở nên kích động.

“Anh cảnh sát, anh tới thật đúng lúc. Người này tông vào đuôi xe chúng tôi, còn lên mặt. Chúng tôi báo cảnh sát mà họ vứt điện thoại của chúng tôi xuống đất. Đúng là vô thiên vô pháp”, Trương Tinh Vũ vội vàng kéo tay người cảnh sát.

Người cảnh sát lập tức hiểu ra tình hình. Anh ta bước tới quan sát tình hình rồi hỏi: “Mọi người muốn giải quyết cá nhân hay là đi theo quy trình?”

“Giải quyết cá nhân sao? Không thể nào. Nhất định họ phải bồi thường và xin lỗi”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Nói đúng. Bọn họ ức hiếp người quá đáng mà”, Tô Nhu cũng tức giận.

Thế nhưng một giây sau cảnh sát đột nhiên nói: “Các người đã không muốn giải quyết cá nhân thì mời bồi thường toàn bộ tổn thất cho người đàn ông này đi”.

“Cái gì?”, hai mẹ con trố tròn mắt.

“Điều...này..chuyện gì vậy?”, Tô Quảng hóa đá.

Lâm Chính cũng ngạc nhiên. Thế nhưng khi nhìn người cảnh sát này thì anh hiểu ra được điều gì đó. Chẳng trách mấy cô cậu kia có thể vô lý như vậy...hóa ra...bọn họ có người chống lưng.

“Ý của anh là gì? Rõ ràng họ phải chịu trách nhiệm, sao giờ lại bắt chúng tôi bồi thường?”, Tô Nhu chất vấn.

“Trách nhiệm thuộc về ai thì tôi tự quyết chứ không phải do cô nói là xong”, người cảnh sát trừng mắt với Tô Nhu.

“Nghe đây, hoặc là các người bồi thường, hoặc là về đồn”.

Tô Nhu bàng hoàng.

“Tôi thấy bọn họ không có tiền đâu, đưa đi đi. Nhốt vài ngày, để họ nhờ người nhà gom cho đủ tiền. Tóm lại là không bồi thường đủ thì chuyện này không xong được”, người đàn ông châm một điếu thuốc, nói bằng vẻ ngạo mạn.

“Được, vậy phiền các vị đi cùng tôi một chuyến”, người cảnh sát nói bằng vẻ vô cảm.

“Sao lại như vậy chứ?”

“Có vấn đề gì thì về đồn rồi nói tiếp. Nếu như có nghi ngờ về cách giải quyết của tôi thì có thể tố cáo”, người cảnh sát hừ giọng. Tiếp tục lấy bộ đàm ra gọi người tới kéo xe đi.

Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Thôi bỏ đi, chúng tôi đền tiền” .

Dứt lời, tất cả tỏ ra ngạc nhiên. Tô Nhu cũng sững sờ, cô khẽ nói với anh: “Lâm Chính, anh đừng gây thêm rắc rối nữa”.

“Đừng vội Tô Nhu, bớt được chút rắc rối nào hay chút đó”.

Lâm Chính mỉm cười, tiếp tục lao về phía người đàn ông: “Anh muốn chúng tôi bồi thường bao nhiêu tiền sửa xe?”

“Một triệu tệ! Sao? Có đủ không?", người đàn ông chau mày.

“Đương nhiên là đủ. Có điều 1 triệu tệ sao đủ được? Thế này đi, bồi thường 2 triệu tệ nhá? Anh dám nhận không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Dứt lời, bầu không khí trở nên im lặng như tờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK