Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bố!”.

Tần Linh đau đớn hét lên, gần như suy sụp.

Cô ta bỗng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tàn Ma, hai mắt như sắp chảy cả máu ra.

“Tôi liều mạng với ông!”.

Nói xong, cô ta bất chấp tất cả xông lên.

Nhưng Tần Linh đâu phải là đối thủ của Tàn Ma.

Cô ta còn chưa kịp đến gần, Tàn Ma đã vung tay.

Ầm!

Một luồng sức mạnh dồi dào từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh lên người Tần Linh.

Ầm!

Tần Linh cong gập người, suýt chút nữa quỳ xuống đất.

Cô ta giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng luồng sức mạnh dày nặng trên người giống như hàng vạn ngọn núi lớn, dù cô ta có dùng sức thế nào cũng không thể đứng dậy.

“A!”.

Tần Linh gào lên, sử dụng tất cả sức mạnh nhưng vẫn không thể đứng dậy.

Nhất thời cảm giác tuyệt vọng, phẫn nộ, đau khổ, không cam tâm tất cả dâng lên trong lòng.

Cô ta rất căm hận.

Căm hận vì sao mình lại yếu ớt như vậy!

Vụt.

Tàn Ma đi tới, đứng trước mặt cô ta.

“Tôi dù có làm ma cũng không tha cho ông!”.

Tần Linh gào lên, dùng khí kình cả người bao phủ toàn thân, định kết liễu cuộc đời mình.

Nhưng Tàn Ma đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ta từ lâu.

Tàn Ma giơ tay lên, khẽ búng ngón tay.

Vù!

Một chùm khí bay ra từ ngón tay của ông ta, đâm xuyên lưng của Tần Linh một cách chuẩn xác, cắt đứt một đoạn khí mạch của cô ta.

“A!”.

Tần Linh đau đớn, toàn thân co quắp.

Khí mạch bị đứt một đoạn, tất cả khí kình đã tích lũy đều tan rã, thủ đoạn tự sát cũng bị chặn đứng.

“Muốn tự sát ở trước mặt tôi à? Đừng có mơ”.

Tàn Ma ngồi xổm xuống, bình thản nói.

Tần Linh đau khổ vô cùng, trong lồng ngực lửa giận bùng cháy.

Cô ta còn muốn chửi mắng, nhưng Tàn Ma đột nhiên đưa tay bóp cổ cô ta.

“Ư…”.

Tần Linh giãy giụa trong đau đớn, nhưng không làm gì được.

Sức mạnh của Tàn Ma quá lớn, dù cô ta có dùng sức thế nào cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc của Tàn Ma.

Tàn Ma chậm rãi nhấc cô ta lên bằng một tay, con mắt đỏ máu từ từ di chuyển trên người Tần Linh.

“Đúng là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, tôi rất nóng lòng muốn chế tạo cô thành một con rối trang trí cho phòng ngủ của tôi!”.

Nói xong, ông ta giơ tay kia lên.

Một luồng khí tức mãnh liệt xoay tròn giữa năm ngón tay ông ta.

“Ông… Ông muốn làm gì?”.

Tần Linh mở to hai mắt, khó khăn hỏi.

“Chế tạo một con rối là chuyện rất phức tạp. Đầu tiên, tôi phải móc tim cô ra, sau đó lại cải tạo não cô một cách hoàn chỉnh. Chuyện này liên quan đến cấm thuật của Thiên Ma Đạo, cô không thể hiểu được. Đương nhiên cô có thể yên tâm, cô sẽ không giống với những con rối khác, bởi vì cô là một con rối đặc biệt. Tôi bảo đảm sau khi cô trở thành con rối vẫn có một chú ý thức! Suy cho cùng, một con rối không còn ý thức thì chỉ là vật chết. Cô mà trở thành một con rối không có chút tư duy hoặc tình cảm nào thì chẳng khác nào bình hoa trong phòng tôi!”, Tàn Ma nói.

“Cái gì?”.

Tần Linh kinh hãi, ra sức hét lên: “Ông đừng có mơ! Thả thôi ra! Mau thả tôi ra!”.

“E là không thể!”.

Tàn Ma cười nhạt, đưa bàn tay kèm khí tức tàn bạo về phía tim Tần Linh.

Tần Linh hầu như sắp sụp đổ.

Ầm!

Ngay lúc đó, một tiếng nổ vang trời đột nhiên truyền ra từ trong cấm địa.

Mặt đất rung chuyển.

Đám người còn đang chém giết không kịp đề phòng ngã xuống đất.

Tàn Ma cũng dừng lại, nhíu mày nhìn về phía cấm địa.

“Chuyện gì vậy?”.

“Bẩm đại nhân! Trong cấm địa của tộc Ẩn ma đột nhiên tràn ra lượng lớn sát khí!”, một ma nhân chạy tới, chắp tay bẩm báo.

“Sát khí?”.

Tàn Ma sửng sốt, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ trong cấm địa còn có người nào khác?”.

“Chúng tôi không rõ…”.

Tàn Ma suy nghĩ một lúc.

Àm!

Lúc này, một tiếng nổ vang trời lại truyền ra từ trong cấm địa.

Sau đó, từng mảng lớn sát khí giống như gió lọt qua khe hở của cửa cấm địa, tràn ra bên ngoài, không lâu sau đã che phủ một nửa thôn Ẩn Ma.

Cảm nhận được luồng sát khí đó, Tàn Ma nhíu mày.

“Xem ra trong cấm địa Ẩn Ma còn giấu thứ gì đó, đi, mở cửa ra!”.

“Vâng!”.

Đám ma nhân chạy về phía đó.

“Không… Đừng…”.

Tần Linh như ý thức được gì đó, mắt mở to, run rẩy kêu lên.

“Đừng?”.

Tàn Ma nhìn cô ta, nổi hứng thú, cười nhẹ nói: “Xem ra người trong cấm địa có liên quan đến con rối này của tôi! Nếu đã như vậy, cô đi cùng tôi vào xem thế nào đi”.

“Không! Đừng! Đừng mở cánh cửa đó ra, cầu xin ông”.

Tần Linh sắp suy sụp.

Cô ta đã mất đi bố, cô ta không muốn ân nhân cứu mạng của mình cũng bị hại.

Nhưng cô ta càng xin tha thì Tàn Ma lại càng thích thú.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Mấy chục cao thủ của Thiên Ma Đạo tấn công cánh cửa cấm địa một cách mãnh liệt, định phá hoại cánh cửa, nhưng đòn tấn công liên tục lại không có hiệu quả gì.

Cửa quá cứng!

“Đại nhân…”, một người của Thiên Ma Đạo không khỏi quay sang hỏi Tàn Ma.

“Không phá được thì đổi cách khác, tôi thấy trên cửa có lỗ khóa, tìm chìa khóa trên người bọn họ mở cửa!”.

“Vâng!”.

Bọn họ vội đi làm ngay.

Không lâu sau, tất cả chìa khóa đã được tìm thấy.

“Không!”.

Tần Linh gào lên, nhưng không thể ngăn được bất cứ ai.

Người của Thiên Ma Đạo cầm chìa khóa cắm vào lỗ khóa, sau đó cùng nhau ra sức, chậm rãi đẩy cửa ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK