Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đám ác nhân này đúng là cực đoan, bị bắt rồi còn tự nổ, xem ra không thể hỏi được điều gì từ bọn họ nữa rồi. Nhưng không sao, Trương Quân đại nhân, chuyện này cứ giao cho tôi, bọn họ đã dám đến Thánh Sơn làm trò ngang ngược, tôi nhất định sẽ không tha cho bọn họ. Tôi sẽ phái người điều tra chuyện này, nhất định sẽ bắt được kẻ đứng sau!”, thiên kiêu hạng nhất chắp tay sau lưng, đứng nguyên tại chỗ, bình thản nói.

Trương Quân hít sâu một hơi nhìn thiên kiêu hạng nhất, không lên tiếng.

“Khốn nạn! Giả tạo! Rõ ràng mọi chuyện là do anh chủ mưu, vừa rồi cũng là anh dẫn theo đám người này định giết Trương Quân đại nhân và những người khác. Bây giờ anh tùy tiện bắt vài con cừu thế mạng là muốn phủi sạch chuyện này sao? Khốn nạn! Khốn nạn! Súc sinh!”, Thái Bình An không kìm chế được gào lên.

“Thái Bình An, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, anh nói mọi chuyện là do chủ thượng làm, anh có chứng cứ gì không?”, người bên cạnh mỉm cười hỏi.

“Anh…”, Thái Bình Anh còn định nói gì đó, nhưng bị người đó cắt ngang.

“Tôi thấy thay vì la lối ở đây chi bằng anh nghĩ xem làm thế nào để tìm được mẹ anh đi!”, người đó lại cười nói, ánh mắt đầy sự giễu cợt.

Thái Bình An hít sâu một hơi, mở to mắt, run giọng hỏi: “Các người làm gì mẹ tôi rồi?”.

“Chúng tôi cũng không biết mẹ anh ở đâu, bà ta bị gì sao chúng tôi biết được?”, người đó nhún vai đáp.

“Khốn nạn!”.

Thái Bình An gào lên, vung nắm đấm vào mặt người đó.

Nắm đấm này vô cùng bình thường, với thực lực người đó chắc chắn có thể tránh được, nhưng hắn ta lại đứng im không động đậy.

Rầm!

Hắn ta bị đấm vào mặt.

“Ối!”.

Người đó lập tức giả vờ bị đau, ôm mặt ngã xuống đất.

Thái Bình An còn muốn tiếp tục đánh nhưng bị người bên cạnh can lại.

“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải đánh chết đám súc vật đó!”, Thái Bình An kích động.

“Đủ rồi!”, Trương Quân quát khẽ, sắc mặt lạnh lùng.

“Thái Bình An, đừng để cảm xúc của anh làm ảnh hưởng lý trí của anh. Anh không đánh chết bọn họ được, ngược lại sẽ chỉ bị bọn họ lợi dụng mà thôi”, Lâm Chính tiến lên, thản nhiên nói.

Thái Bình An run lên, lửa giận khiến anh ta mất đi lý trí, cũng che mờ hai mắt và tư duy anh ta.

Anh ta tỉnh táo lại, biết mình la lối như vậy cũng chẳng ích gì.

Anh ta không đánh chết được đám người này, ngược lại, nếu không có quân đội Long Tổ ở đây, anh ta đã bị bọn họ giẫm nát xương từ lâu.

Nhưng mẹ anh ta đang ở đâu còn chưa rõ, anh ta vô cùng sốt ruột.

“Bây giờ tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao để cứu mẹ tôi đây?”, Thái Bình An đau khổ ôm đầu ngồi xổm xuống đất, nước mắt không ngừng rơi.

“Yên tâm, mẹ anh sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu bọn họ muốn giết mẹ anh thì đã ra tay từ lâu, không cần lo lắng”, Lâm Chính khẽ giọng an ủi.

Thái Bình An lặng lẽ gật đầu, lau nước mắt.

“Trương Quân đại nhân, người này tùy tiện đánh người trước mặt ông, các ông có cần xử lý không? Nếu không xử lý thì tôi sẽ xử lý theo quy tắc của Thánh Sơn chúng tôi”, lúc này thiên kiêu hạng nhất bình thản lên tiếng.

Trương Quân nhíu mày, hạ giọng nói: “Vụ việc này là tranh chấp dân sự, tuy không thuộc quyền quản lý của chúng tôi nhưng tôi cũng không thể xem như không thấy. Bây giờ hoặc là hai bên hòa giải, hoặc là tôi sẽ đưa hai người đến đồn cảnh sát ở trấn bên ngoài núi, hai người tự chọn”.

“Bỏ đi, không phải chỉ một nắm đấm thôi sao, tôi chịu được!”, người đó khẽ cười.

Thái Bình An tức giận nổi lửa, nhưng lần này cũng không dám làm gì.

Thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nhìn Thái Bình An, nhưng chẳng mấy ánh mắt lại dừng trên người Lâm Chính, đôi mắt nghiêm nghị.

Lâm Chính cũng chú ý đến ánh mắt của thiên kiêu hạng nhất, cũng quay sang nhìn.

Hai bên bốn mắt nhìn nhau!

“Người này thật là lạ mặt, anh là bạn của Thái Bình An sao?”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên hỏi.

“Có thể coi là vậy, tôi cũng là bạn của Trấn Nguyệt Tiên Nhân. Thiên kiêu anh không bắt Trấn Nguyệt Tiên Nhân thì có thể phiền anh hỗ trợ người của Long Tổ cùng tìm kiếm Trấn Nguyệt Tiên Nhân và những người mất tích hay không?”, Lâm Chính hỏi.

“Việc nghĩa không từ”, thiên kiêu hạng nhất khẽ gật đầu.

“Thiên kiêu đã có lời, bây giờ chúng tôi sẽ dọn dẹp hiện trường”, Trương Quân nói, sau đó phất tay cho người dọn dẹp thi thể của những người che mặt đã tự nổ.

Nhìn cảnh này có vẻ Trương Quân chuẩn bị rút quân.

Nhưng cũng phải, thiên kiêu hạng nhất làm việc quá sạch sẽ. Ai cũng biết trận hỗn loạn vừa rồi là do một tay anh ta lên kế hoạch, nhưng mọi người vẫn không có cách gì.

Dù sao tất cả những người che mặt tham gia ám sát Trương Quân đều đã chết, hơn nữa, ai cũng chết không toàn thây, không có cách nào nhận ra thân phận của bọn họ.

Cộng thêm vở kịch “cừu thế mạng” của thiên kiêu hạng nhất giúp anh ta thoát khỏi hiềm nghi, Trương Quân không thể làm gì được anh ta.

“Trương Quân đại nhân, thật đáng tiếc, nếu có thể bắt sống một kẻ thì có lẽ có thể điều tra ra người đứng sau rồi”, thiên kiêu hạng nhất nhìn những chiến sĩ Long Tổ đang thu dọn xác, thản nhiên nói.

Mặc dù giọng nói rất lạnh nhạt, nhưng sự ngông cuồng trong đó lại vô cùng rõ rệt.

Dù trên Thánh Sơn toàn là người của Long Tổ, nhưng bọn họ phát hiện, những cao thủ Long Tổ này có vẻ đều bị thiên kiêu hạng nhất khống chế, bị anh ta đùa giỡn xoay vòng vòng.

Trong lòng Trương Quân chất đầy oán khí, vẻ mặt âm trầm phẫn nộ, nhưng lại không còn cách nào khác.

Trong tình huống không có chứng cứ gì, ông ta không làm gì được thiên kiêu hạng nhất, chỉ đành trơ mắt nhìn bộ dạng đắc ý và ngạo mạn của anh ta.

“Chuẩn bị rút quân!”.

Trương Quân hét lên.

“Vâng, thưa đội trưởng”.

Một chiến sĩ đáp lại.

Vẻ đắc ý trong ánh mắt người của Thánh Sơn càng sâu đậm, không khỏi nhếch miệng cười.

“Quân đội Long Tổ thì đã sao? Trước chủ thượng chúng ta không phải cũng chỉ như con sâu bị đùa giỡn trong lòng bàn tay hay sao?”, một người của Thánh Sơn thấp giọng cười nhạt.

“Chờ đã”.

Lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Cậu còn vấn đề gì sao?”.

Trương Quân quay lại hỏi.

Nhắc tới, ông ta còn chưa kịp chính thức cảm ơn Lâm Chính, đang định lên tiếng thì Lâm Chính đã lên tiếng trước: “Ông Trương Quân, có thể giao số thi thể này cho tôi được không?”.

“Cho cậu?”, Trương Quân ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK