Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồ đã nằm trong tay ông rồi, còn không thả người ra?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Trả cậu", Trương Thất Dạ cười lạnh lùng và đẩy Tô Nhu.

Tô Nhu loạng choạng đi tới. Lâm Chính vội đỡ lấy cô. Hai binh nữ cũng bước đi một cách khó khắn.

Mặc dù đã mất đi tính người như Trương Thất Dạ cũng không phải kẻ nói dối. Mục đích của ông ta đã đạt được. Ông ta có Tịnh Thế Bạch Liên trong tay thì chẳng có gì phải sợ Lâm Chính nữa. Nếu mà giết nhau thật thì với thực lực của Lâm Chính, ông ta không tin có thể đối kháng được với Tịnh Thế Bạch Liên.

“Không sao chứ?”, Lâm Chính vừa châm cứu vừa hỏi một cách quan tâm.

“Không…sao…”.

“Cảm ơn thần y Lâm”, hai binh sĩ cảm kích nói. Tô Nhu cũng khẽ gật đầu.

“Không sao là tốt rồi”, Lâm Chính thở phào.

“Thần y Lâm, đồ đã trong tay, Thất Dạ tôi cũng nên rời đi rồi. Lát nữa tôi sẽ ra lệnh thả Cung Hỉ Vân, hi vọng lần sau gặp mặt có thể bớt động tay động chân”, Trương Thất Dạ cười thản nhiên, quay người định rời đi.

Nhưng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Ai cho ông đi thế?”

Dứt lời, Trương Thất Dạ giật mình: “Thần y Lâm còn chuyện gì sao?”

“Đương nhiên. Ông cầm đồ của tôi thì giờ có phải nên trả lại cho tôi không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Thần y Lâm, không phải cậu đang nói tới Bạch Liên đấy chứ?”, Trương Thất Dạ nói: “Lẽ nào cậu định đối kháng với Bạch Liên? Nếu vậy thì cậu mất lý trí rồi. Đến cả Tử Thiên Long còn không chống lại được nó. Tôi khuyên cậu đừng có mà không biết điều như thế. Vì thứ này mất đi tính mạng thì chẳng phải chuyện tốt đẹp gì đâu”.

Lâm Chính không nói nhiều, chỉ lao như điện xẹt về phía Trương Thất Dạ.

Trương Thất Dạ tái mặt, vội gầm lên: “Chặn cậu ta lại”.

Nói xong ông ta khởi động Tịnh Thế Bạch Liên. Những ma nhân khác mặc dù sợ hãi nhưng vì có Tịnh Thế Bạch Liên nên cũng lấy dũng khí rút đao ra.

Nhưng Lâm Chính đã đấm thẳng vào người chúng khiến chúng nát bấy nhầy. Anh vẫn không dừng bước, vẫn lao về phía Trương Thất Dạ.

Trương Thất Dạ vội vàng rót sức mạnh vào bông hoa với ý đồ kích hoạt nó. Sức mạnh được rót vào, bông hoa phát ra ánh sáng màu trắng, sau đó ánh sáng bùng lên một lúc rồi tắt ngấm.

“Cái gì vậy?”, Trương Thất Dạ trố tròn mắt.

Lâm Chính chẳng hề khách sao, cứ thế đấm thẳng vào đầu ông ta. Trương Thất Dạ kinh hãi, vội né đòn. Mặc dù né được nhưng sức mạnh do cú đấm phát ra vẫn khiến ông ta bay bật ra sau, đập mạnh xuống đất. Ông ta còn chưa kịp đứng dậy thì đã nôn ra máu, cơ thể bị rách toạc trông vô cùng thê thảm.

Có được dị hoa truyền thừa và Hồng Mông Long Châm, sức mạnh của Lâm Chính khủng khiếp vô cùng. Cộng thêm Lạc Linh Huyết nữa thì Trương Thất Dạ nào phải là đối thủ của anh.

“Sao lại như vậy chứ?”

Trương Thất Dạ miệng đầy máu, cầm bông hoa lên và thất thanh: “Tại sao, tại sao tôi không thể kích hoạt được Tịnh Thế Bạch Liên? Linh kiện rõ ràng là đầy đủ cơ mà. Tại sao không thể?"

“Nguyên nhân rất đơn giản, tạm thời Tịnh Thế Bạch Liên đang trong trạng thái nguội, cơ quan bên trong đã về tới điểm không, không thể nào kích hoạt được nữa. Vì vậy dù ông có cầm được nó thì cũng chẳng thể uy hiếp được tôi”, Lâm Chính đáp lại.

“Cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK