Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một khu núi hoang vu...

Vụt! Mọi người tháo mặt nạ ra.

“Nhiệm cụ của chúng ta hoàn thành rồi. Theo lý mà nói, thần y Lâm phải đưa thuốc cho chúng ta chứ”, một người đàn ông trung niên lên tiếng. Đó chính là ông Hàn.

“Thần y Lâm dặn rồi. Xong việc, chúng ta đợi ở đây. Cậu ta chắc cũng sắp tới rồi. Mọi người kiên nhẫn chờ thêm chút”.

“Được!”, ông Hàn châm thuốc.

Lúc này sắc mặt của Kim công tử tái mét. Hắn run rẩy: “Tôi vừa nhận được tin, thần y Lâm và người của thôn Dược Vương lúc đấu y đã dùng nghịch chuyển châm. Cách làm này để lại di chứng vô cùng khủng khiếp. Người dùng cách này thì sẽ chẳng sống được mấy đâu”.

“Cái gì? Nghịch chuyển châm?”, đám đông tái mặt.

“Khi nào vậy?”

“Hình như là hôm qua…”, Kim công tử khẽ nói.

Bọn họ luôn ở quanh thôn Dược Vương để tránh bị phát hiện. Thậm chí là tắt cả điện thoại, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài nên không biết nhiều chuyện xảy ra. Tời giờ mà Lâm Chính đã lên kế hoạch thì họ ra tay thôi. Thật không ngờ thần y Lâm…lại ngoẻo.

“Thần y Lâm mà chết…thì chúng ta cũng không thể có được thuốc giải, vậy thì khác gì chết cùng cậu ta?”

“Xong thật rồi”.

Đám đông nhốn nháo đi đi lại lại. Đúng lúc này, một đứa bé dắt bò đi ngang qua: “Xin hỏi, mọi người là bạn của anh Lâm phải không?”

Đứa bé rụt rè hỏi.

“Anh Lâm”

“Lẽ nào là thần y Lâm sao?”, đám đông nhìn nhau.

“Nhóc là ai?”, một người hỏi.

Đứa bé sợ hãi co cụm lại sau đó lấy ra vài lọ thuốc và sợ sệt lên tiếng: “Anh Lâm nói…đưa cái này cho mọi người…”

“Hả”, đám đông nhận lấy, đổ ra tay thì phát hiện ra bên trong có rất nhiều viên đan dược.

“Đây là…lẽ nào thần y Lâm đưa thuốc giải cho chúng ta thật sao?”, ông Hàn nói.

“Chắc là vậy rồi, chứ nếu đây là thuốc độc thì còn cần làm gì nữa vì chúng ta đã bị trúng độc rồi mà. Có lẽ thần y Lâm đã liệu trước mọi việc nên giao thuốc cho đứa bé này để đứa bé mang tới cho chúng ta”, cao thủ của Thiên Hạt Giáo kích động nói.

“Tốt quá rồi, chúng ta được cứu rồi”

“Thần y Lâm thật biết giữ lời hứa. Thật đáng tiếc là cậu ta không còn nữa. Đám đông cảm thán, chia thuốc cho nhau và giải tán. Họ không nhìn thấy ở phía sau một gốc cây to gần đó, Lâm Chính đang lẳng lặng quan sát bọn họ. Đám người rời đi hết thì anh mới xuất hiện.

“Anh Lâm, đồ đã đưa hết cho họ rồi”, đứa bé dắt con bò đi tới.

“Cảm ơn em”, Lâm Chính mỉm cười, vác một túi vải bố trên vai và đi xuống núi.

Sự cố ở thôn Dược Vương diễn ra tới nửa ngày mới kết thúc. Đám tù binh bị kiểm soát và bị nhốt lại như cũ.

“Điều tra cho tôi xem ai đã ra tay với thôn Dược Vương”.

“Phía bên Huyền Y Phái thì phải làm thế nào ạ?”

“Lập tức hành động”.

Ngày hôm sau,tại học viện Huyền Y Phái...

“Người của thôn Dược Vương còn đến làm gì thế?”, Cung Hỉ Vân, Từ Thiên dẫn đầu đoàn người đứng trước cổng học viện, nhìn những người tới từ thôn Dược Vương bằng vẻ cảnh giác.

Bởi vì việc đấu võ mà học viện tạm thời không mở cửa đối với bên ngoài. Hơn nữa còn phòng bị để tránh sự báo thù của người thôn Dược Vương. Thế là Từ Thiên, Cung Hỉ Vân, Dịch Quế Lâm đều phải thức đêm canh cửa.

Dịch Quế Lâm đã điều động toàn bộ các cao thủ của Đông Hoàng Giáo vào các vị trí xung quanh học viện.

Tuy nhiên đối diện với những kẻ mạnh của thôn Dược Vương thì người của Đông Hoàng Giáo cũng không dám đảm bảo là không có chuyện gì xảy ra.

“Nhan Khả Nhi đâu?”, người đứng đầu lạnh lùng hỏi.

“Sao thế? Các người vẫn còn muốn Nhan Khả Nhi à? Trận quyết đấu không phải các người đã thua rồi sao? Còn đòi người? Không có cửa đâu”, Từ Thiên gầm lên.

Lúc này Lâm Chính không rõ sống chết thế nào, đương nhiên là bọn họ cũng chẳng còn thiện cảm với người của thôn Dược Vương nữa.

“Nói vậy tức là các người không chịu giao ra phải không?”

“Nằm mơ à? Tôi khuyên các người mau cút khỏi đây, nếu không bà đây sẽ chặt đứt tay các người đấy”, Cung Hỉ Vân tức giận.

Người kia lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường: “Trong ba tiếng đồng hồ nữa, sẽ có một chiếc xe đỗ ở đây. Nếu các người để Nhan Khả Nhi lên xe thì học viện Huyền Y Phái sẽ bình an vô sự. Còn không, hậu quả sẽ do các người tự chịu đấy”.

Nói xong, người này qua người rời đi.

“Mẹ kiếp! Ra dẻ cái nỗi gì! Quay lại cho ông”, Từ Thiên không nhịn được nữa bèn chửi đổng.

Đối phương chỉ phất tay.

Vụt! Vụt! Vài cây kim đâm trúng đám người Từ Thiên.

“Á!”, bọn họ gào thét, bò lăn ra đất.

“Xử lý họ cho tôi”, Cung Hỉ Vân hét lên. Đám người bên cạnh lập tức rút súng ta. Thế nhưng họ chưa kịp bóp cò thì…

Vụt…Vài được sáng ớn lạnh loé lên. Những người cầm súng bất động Cây châm bạc đâm trúng vùng ngực của họ.

Châm Bạc Phong Huyệt!

“Cái gì”, Cung Hỉ Vân trố tròn mắt.

“Không muốn máu chảy thành sông thì làm theo những gì chúng tôi nói. Đây là cơ hội cuối cùng cho Huyền Y Phái rồi, cố gắng nắm lấy. Nếu không, ngày mai Hoa Quốc sẽ không còn học viện Huyền Y Phái nữa đâu”.

Người này nói bằng vẻ vô cảm rồi quay người rời đi...


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK