Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Thanh Vũ lần đầu tiên nghe thấy thứ này.

“Có phải là giống như trong phim không?”, ông ta thận trọng hỏi.

“Đương nhiên không phải, bọn xác sống trong phim không có ý thức, còn loại này là có nhé”, Lâm Chính cầm một con dao bên cạnh rạch ngay thi thể dưới đất ra.

Thi thể này giãy giụa trông vô cùng ghê rợn. Hơn nữa các bộ phận trên cơ thể được chắp vá lại, ngoài ra các cơ quan bên trong còn chứa rất nhiều máy móc ví như các ống sten hỗ trợ tim, những đinh sắt giữ xương.

Lâm Chính chỉ vào một vật bên cạnh tim của thi thể này và nói: “Thứ này có lẽ liên kết với động mạnh chủ. Ví dụ như vừa nãy ông định giết người này, dù nội tạng của người hắn lộn xộn thế nhưng dựa vào thứ này thì cơ thể này vẫn có thể dùy trì được sự sống. Thông thường, tim là điểm yếu của bất kỳ ai, không có tim chúng ta sẽ chết. Nên một khi chúng ta hủy được trái tim đối phương thì cho rằng họ đã chết. Thế là chúng ta trở nên lơ là. Tuy nhiên dựa vào thứ kia thì thi thể này vẫn có thể phản công lại được. Tôi nghĩ người của Hồng Nhan Cốc thiết kết cơ thể như vậy là để cho kẻ địch tưởng là giết được họ rồi nhưng thực ra là không, thế rồi các thi thể này bỗng nhiên phản công lại”.

“Đây là zoombie phải không?”, Phong Thanh Vũ cảm thấy ớn lạnh “Thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc thật quỷ dị”.

“Không chỉ quỷ dị mà còn vô cùng tàn nhẫn”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Sao lại nói như thế?”

“Những người này không chỉ là zombie mà họ còn được thiết kế lại, mỗi người...e rằng được tạo ra từ ít nhất hai đến ba cơ thể khác. Giống như trong ngực của người này có một bàn tay, đây không phải là tay mọc ra từ cái cơ thể này”, Lâm Chính trầm giọng, siết chặt nắm đấm

“Cái gì?”, Phong Thanh Vũ kinh hãi.

Ông ta nghiến răng, gầm lên: “Hồng Nhan Cốc đúng là loại táng tận lượng tâm! Mặc dù sư phụ giết người nhiều vô kể nhưng cũng đều để người ta ra đi rất nhanh gọn. Bọn họ làm thế này thì đúng là làm trái với đạo lý”.

“Tôi luôn cảm thấy thôn Dược Vương dùng người sống luyện thuốc đã bỉ ổi rồi, thật không ngờ trong những phần tăm tối của thế giới lại còn có những thứ đáng sợ hơn tôi tưởng tượng quá nhiều”.

Lâm Chính đứng dậy, đi tới bên cạnh Mã Hải và châm cứu điều trị cho ông ta. Mã Hải đang hôn mê dần hồi phục ý thức. Ông ta mở mắt.

“Chủ tịch...”, ông ta nói bằng giọng yếu ớt.

“Mã Hải, ông phải chịu khổ rồi”, Lâm Chính tỏ vẻ xin lỗi. Từ sau khi đi theo Lâm Chính, Mã Hải thường bị thương rất nhiều, thế nhưng ông ta chưa bao giờ phàn nàn.

“Chủ tịch đừng nói vậy, không có cậu thì cũng không có tôi ngày hôm nay. Tôi tình nguyện vào sinh ra tử với cậu”, Mã Hải mỉm cười.

Lâm Chính không nói gì, chỉ cõng ông ta lên xe và chui vào tay lái.

“Đệ tử, con đi đâu?”

“Tới học viện Huyền Y Phái, tôi phải chữa trị cho Mã Hải...Vết thương của ông cũng không nhẹ, cùng đi đi”.

“Ok la!”

Tại nhà họ Lâm ở Yên Kinh...

“Cái gì? Người của Hồng Nhan Cốc đều chết ở Giang Thành sao?”, các chủ Tề Các Lâm Côn Luân bước tới, nhìn chăm chăm người đang báo tin.

“Vâng, mặc dù người của Dương Hoa đã âm thầm xử lý các thi thể nhưng vẫn bị chúng tôi phát hiện ra”.

“Ha ha ha! Được! Tốt lắm! Rất tốt!”

Lâm Côn Luân bật cười, vỗ tay liên tục, trông ông ta có vẻ vui lắm: “Như vậy thì chắc chắn Hồng Nhan Cốc sẽ không tha cho thần y Lâm. Có lẽ lúc này họ đang điều động một lượng lớn tới Giang Thành rồi. Tôi muốn xem xem thần y Lâm thanh cao sẽ chống lại nguồn sức mạnh này như thế nào”.

“Các chủ tính toán như thần ạ”.

“Như vậy thì Hồng Nhan Cốc có thể giúp họ Lâm tiêu diệt một mối họa hại rồi”.

Người nhà họ Lâm đều tỏ ra vui mừng. Lâm Ngạo thì cảm thấy lo lắng.

“Sao bố lại vui như vậy ạ?”, lúc này một người thanh niên bước tới.

“Ồ! Lâm Thích à! Sao con lại tới đây?”, Lâm Côn Luân ngưng cười, lên tiếng hỏi.

“Vừa rồi phía bên đó gửi tin về, nói rằng phát hiện ra một tung tích lạ”, Lâm Thích lên tiếng.

“Phía bên đó?”, Lâm Côn Luân trầm mặt: “Ý của con là....Lâm Anh Hùng...”

“Vâng”, Lâm Thích gật đầu.

“Sao vậy? Ai đã để lộ tin thế?”, Lâm Côn Luân tức giận quát.

“Lập tức điều tra, xem ai dám dòm ngó thiên kiêu của nhà họ Lâm? Sau đó lập tức chuyển địa điểm. Nhớ kỹ, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho Lâm Anh Hùng, đồng thời khóa chặt mọi thông tin liên quan tới người này. Đây là vương bài của nhà họ Lâm, nếu để xảy ra sơ suất gì thì chúng ta sẽ không biết giải thích thế nào với gia chủ đâu”.

“Vâng thưa bố”, Lâm Thích vội vàng cúi người và chạy đi.

Lúc này, điện thoại trong túi Lâm Ngạo rung lên. Ông ta tái mặt, tìm lý do rời đi. Lâm Ngạo lấy điện thoại ra, ấn nút nghe.

“Chủ tịch”, ông ta thận trọng chào hỏi.

“Tại sao người của Hồng Nhan Cốc lại tìm tới chỗ tôi?”, Lâm Chính giọng lạnh như băng.

Lâm Ngạo im lặng.

“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi. Từ giờ trở đi, tôi không muốn thấy sự do dự của ông nữa, nếu không tôi sẽ tắt máy. Mà khi tôi làm vậy thì hôm nay ông sẽ nhận được một hộp đồ chuyển phát nhanh. Bên trong có cái gì thì chắc ông biết rõ đấy”, Lâm Chính hừ giọng.

Lâm Ngạo nín thở, lập tức nói: “Là Lâm Côn Luân sắp xếp”.

“Sắp xếp thế nào?”

“Ông ta giới thiệu con gái tôi cho người của Hồng Nhan Cốc, đồng thời nói con bé hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của bọn họ. Thế là Hồng Nhan Cốc chạy tới Giang Thành chỗ cậu đòi người. Thực tế thì Lâm Côn Luân cũng không chắc chắn là con gái tôi có ở chỗ cậu hay không. Nhưng mục đích ông ta làm vậy là vì muốn Hồng Nhan Cốc xử lý cậu”, Lâm Ngạo nói.

“Vậy sao? Thú vị đấy. Xem ra tôi đã quá nhân từ với nhà họ Lâm rồi”.

“Chủ tịch Lâm, khi nào thì ông thả con gái tôi ra?”, Lâm Ngạo vội vàng hỏi. Thế nhưng đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút..

“Điều này...”, Lâm Ngạo siết chặt nắm đấm, cảm thấy không cam tâm nhưng ông ta cũng bất lực.

“Lâm Ngạo! Lâm Ngạo!”, có tiếng gọi vang lên.

Lâm Ngạo giật mình vội chạy tới.

“Các chủ có gì dặn dò??”, Lâm Ngạo cung kính nói.

“Chuyện của Hồng Nhan Cốc cũng được tính là công lao của ông và Nhược Nam. Ông cử người truyền tin cho Nhược Nam, để con bé về nhà, gia tộc sẽ xử lý nhẹ nhàng thôi”, Lâm Côn Luân nói.

Có thể tung ra đòn cảnh tỉnh cho chủ tịch Lâm như thế thì chuyện của Lâm Nhược Nam chẳng là gì nữa.

“Cảm ơn các chủ”, Lâm Ngạo cố nặn ra một nụ cười nhưng mà thực ra ông ta chẳng vui chút nào.

“Ngoài ra, vị trí của Lâm Anh Hùng đã bị bại lộ rồi, tầm một tiếng nữa tôi và người của gia chủ sẽ sắp xếp vị trí mới cho Anh Hùng. Ông và Lâm Thích, Lâm Diệp cũng cùng xử lý đi”.

“Các chủ yên tâm, cứ để tôi lo”, Lâm Ngạo cung kính trả lời rồi quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK