Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chính rất bất mãn với tên này, nhưng anh không thể hấp tấp ra tay được.

Đầu tiên phải làm rõ thân phận của anh ta đã.

Người đàn ông này biết cốc chủ Hồng Nhan Cốc và thần y Lâm là kẻ thù, có thể đoán được rất có khả năng đối phương là người trong giới võ đạo.

Dù sao cũng chỉ có người trong giới võ đạo hoặc người của các tông phái lánh đời mới biết tới cốc chủ Hồng Nhan Cốc, người bình thường sao có thể nhìn ra thân phận của bà ta chứ?

Nhưng anh ta lại nói anh sắp tiêu đời?

Nghĩa là sao?

“Sao nào? Lâm Chính, anh vẫn chưa biết gì sao? Bây giờ đã có một nhân vật lợi hại nhắm tới thần y Lâm! Chắc chắn bà ta sẽ tìm tới gây rắc rối cho cô Tô Nhu, lợi dụng cô ấy để ép thần y Lâm phải nghe lời. Nếu anh ở bên cạnh cô Tô Nhu, thì chẳng phải cũng tiêu đời sao? Những người đó không phải hạng dễ dây vào! Giết người không chớp mắt! Nếu anh muốn sống sót thì hãy mau tránh thật xa cô Tô Nhu, nếu không không ai giúp được anh đâu!”, người đàn ông khẽ cười, nheo mắt nói với Lâm Chính.

“Vậy sao? Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng chuyện của tôi và vợ tôi chưa đến lượt người ngoài nhúng tay, chào anh”.

Lâm Chính trầm giọng nói, định kéo Tô Nhu rời đi.

Tô Nhu do dự một lát rồi vẫn đi theo anh.

Nhưng đúng lúc Lâm Chính và Tô Nhu định rời khỏi nhà hàng, thì ở cửa bỗng xuất hiện một bóng dáng cao to chặn đường đi của hai người.

“Hử?”.

Lâm Chính bỗng nhíu mày.

“Anh Lâm, tôi nghĩ người nên rời đi là anh, nếu không vì nể mặt cô Tô, thì chắc là bây giờ anh đã nằm đo đường rồi. Anh đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, tôi và cô Tô còn có chuyện cần bàn, anh hãy mau biến đi”, người đàn ông ngồi trên ghế, lấy khăn lau miệng, mỉm cười.

Ánh mắt Lâm Chính đầy lạnh lẽo.

Nhưng anh đã kịp thời kiềm chế.

Nếu không lo lắng đến việc bị lộ thân phận, thì sao Lâm Chính có thể nhịn được chứ?

Nếu để cốc chủ Hồng Nhan Cốc biết Lâm Chính chính là thần y Lâm, thì bà ta sẽ lập tức ra tay với Tô Nhu và tất cả những người bên cạnh cô.

Đến lúc đó, ngay cả Lạc Thiên cũng không thoát khỏi độc thủ của bà ta.

Tuy hiện giờ Lâm Chính rất muốn nói thật mọi chuyện, nhưng đang là thời kỳ mấu chốt, nên anh vẫn phải che giấu thân phận.

Lâm Chính cúi đầu suy nghĩ cách giải quyết cục diện này.

Nhưng Tô Nhu đã đứng ra, tức giận nói: “Anh Chu, anh làm gì vậy? Lẽ nào anh muốn hạn chế sự tự do của chúng tôi? Anh có tin bây giờ tôi báo cảnh sát không?”.

“Cô Tô Nhu, cô có thể báo cảnh sát, nhưng e là cô không gánh nổi hậu quả đâu. Để tôi nói thẳng vậy, tôi đến tìm cô là muốn nhờ cô đưa tôi đến gặp thần y Lâm, tôi muốn hợp tác với anh ta. Nếu cô từ chối hoặc báo cảnh sát, khiến tôi không vui, thì tôi chỉ có thể quay mũi giáo đứng về phía kẻ thù của anh ta. Đến lúc đó, thần y Lâm không chỉ phải đối phó với kẻ thù của mình, mà còn cả tôi nữa. Tôi không nghĩ đây là chuyện tốt đối với thần y Lâm đâu, cô thấy sao?”, người đàn ông bình tĩnh cười nói.

Tô Nhu nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng kỳ quái.

Đến tận bây giờ cô vẫn chưa hiểu được rốt cuộc anh ta có ý gì.

Nhưng cô biết được một điều.

Hình như thần y Lâm đang gặp nguy hiểm.

Tô Nhu nhìn người đàn ông đang chặn ở cửa.

Đó là một người đàn ông khỏe mạnh, mặc áo ba lỗ màu đen, vai u thịt bắp, nhìn rất cường tráng.

Lúc này trời đã vào đông, nhưng anh ta chỉ mặc ít như vậy, trên làn da còn tỏa ra khí nóng, hiển nhiên không phải là người bình thường.

Cô ngập ngừng một lát rồi quay đầu nhìn Lâm Chính, dè dặt hỏi: “Lâm Chính, anh thấy sao?”.

“Chỉ là hai kẻ lai lịch bất minh, nhiều lời với bọn họ làm gì? Chúng ta đi!”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Nhưng phía Chủ tịch Lâm…”

“Nếu anh ta thực sự muốn hợp tác với thần y Lâm thì có thể tự đến tìm, chứ tìm em làm gì? Anh thấy bọn họ chắc là lừa đảo thì có”, Lâm Chính đáp.

Tô Nhu không nói gì.

Cô xoa chiếc cằm tinh xảo, hít sâu một hơi, rồi nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, hay là chúng ta cứ ngồi xuống nghe anh ta nói đi, dù sao cũng chẳng mất gì. Nếu anh ta chỉ đang đùa giỡn chúng ta thì lúc đó đi cũng không muộn”.

“Thôi được rồi”.

Lâm Chính nhìn ra được, Tô Nhu vẫn lo lắng cho thần y Lâm.

Dù sao thần y Lâm cũng là ân nhân của cô.

Tô Nhu đi tới trước bàn ngồi xuống, trầm giọng nói: “Có gì thì anh nói thẳng đi, Lâm Chính không thể đi được, nếu anh đuổi anh ấy đi thì tôi cũng sẽ đi”.

“Cô Tô đúng là người có tình có nghĩa, được rồi, tôi cũng không lãng phí thời gian nữa”.

Người đàn ông mỉm cười nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Chu Quang, là người của Trúc Lâm”.

“Trúc Lâm là gì?”.

“Trúc Lâm là một thế lực lánh đời, giống với Hồng Nhan Cốc. Có lẽ cô Tô không biết nhiều về người hoặc việc trong lĩnh vực này, nhưng cô chỉ cần biết một điều, đó là chúng tôi giúp được thần y Lâm rất nhiều”.

“Vậy là tổ chức Trúc Lâm này phái anh đến tìm tôi, muốn tôi giới thiệu anh với thần y Lâm?”.

“Good!”.

“Giới thiệu thế nào?”.

“Thứ thần y Lâm thu hút người khác nhất đương nhiên là y thuật cao siêu của anh ta, chúng tôi cần tất cả y thuật của anh ta. Cô hãy nói với anh ta, nếu anh ta đồng ý giao toàn bộ các bí tịch y thuật của anh ta cho chúng tôi, thì Trúc Lâm chúng tôi có thể bảo vệ anh ta, không để Hồng Nhan Cốc làm hại”.

“Tại sao lại bảo tôi đi nói?”.

“Thần y Lâm rất coi trọng y thuật của mình, chúng tôi tìm tới thì chắc chắn sẽ bị anh ta từ chối. Nghe nói cô và anh ta có mối quan hệ thân thiết, thủ thỉ bên gối chắc chắn tỷ lệ thành công sẽ cao hơn, cô thấy sao?”, Chu Quang cười nói, còn nhìn Lâm Chính một cái.

Sắc mặt Tô Nhu có vẻ lúng túng, hừ một tiếng: “Rất xin lỗi, chuyện này tôi không giúp anh được”.

“Cô Tô, cô cũng không phải là làm không công đâu, Trúc Lâm chúng tôi sẽ cho cô lợi ích”.

“Không phải là lợi ích hay không, không nói gì khác, nếu tôi tin anh, thì hành động của anh chính là nhân lúc cháy nhà hôi của, nhân cơ hội bắt chẹt thần y Lâm mà thôi, sao tôi có thể giúp anh hãm hại thần y Lâm chứ?”, Tô Nhu nghiêm túc nói.

“Tôi cũng là muốn tốt cho anh ta”.

“Nếu anh có ý định như vậy thì tôi không thể giúp anh được, rất xin lỗi”.

Tô Nhu không thèm nghe nữa, xách túi đứng dậy, định kéo Lâm Chính rời đi.

“Cô Tô, khoan đã!”, Chu Quang gọi.

“Còn chuyện gì sao?”.

“Cô Tô, hi vọng cô có thể thức thời một chút, đừng làm căng mọi chuyện. Nếu cô không giúp chúng tôi, thì bắt đầu từ bây giờ, Trúc Lâm chúng tôi sẽ đứng về phía Hồng Nhan Cốc, chúng ta sẽ là kẻ thù. Tôi sẽ không nương tay với kẻ thù, đương nhiên cũng sẽ không để cô rời khỏi nhà hàng một cách dễ dàng như vậy, mong cô hãy suy nghĩ cho kĩ”, ánh mắt Chu Quang trở nên lạnh lẽo.

Người đàn ông bên ngoài cũng có hành động, lập tức tiến về phía những bàn khác trong nhà hàng, đuổi hết khách đi.

Ông chủ nhà hàng chạy ra, nhưng lại bị anh ta dùng một xấp tiền chặn họng.

“Chúng tôi đã bao cả nhà hàng, đóng cửa đi, sau đó các ông hãy vào nhà bếp phía sau, bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây cũng không liên quan đến các ông, chúng tôi sẽ tự khắc phục hậu quả”.

Người đàn ông lạnh lùng nói với ông chủ, sau đó đẩy ông ta vào phòng bếp.

Trong nhà hàng rộng lớn chỉ còn lại bốn người.

Tô Nhu thấy thế, sắc mặt liền trở nên rất khó coi.

“Chu Quang, tôi khuyên anh đừng làm bừa, bây giờ là xã hội pháp trị…”

Rầm!

Tô Nhu còn chưa nói hết câu, chiếc bàn bên cạnh bỗng bị người đàn ông đấm cho nát vụn.

“A!”.

Tô Nhu giật nảy mình, lùi lại liên tục, suýt nữa thì đứng không vững.

Chiếc bàn kia được làm từ gỗ đó!

Nếu cú đấm đó mà đánh vào người thì e là sẽ tan xương nát thịt mất…

Tô Nhu đổ mồ hôi lạnh, lần đầu tiên cảm nhận được sự nguy hiểm ở ngay bên cạnh như vậy.

“Cô Tô Nhu, thời gian của chúng ta đều rất quý báu, rốt cuộc cô có đồng ý hay không?”, Chu Quang đứng lên, nheo mắt hỏi.

Ánh mắt anh ta cũng tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Đã không muốn lãng phí thời gian nữa.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng tiến một bước tới.

“Đừng làm khó vợ tôi nữa, tôi đưa các anh đi gặp thần y Lâm!”.

“Anh?”, Chu Quang có chút kinh ngạc.

“Tám giờ tối nay, cũng tức là hai tiếng sau, tôi sẽ đặt phòng bao ở sơn trang Tuệ Nguyên ở ngoại ô. Thần y Lâm sẽ chờ các anh ở phòng bao, các anh cứ đến đó đúng hẹn là được”, Lâm Chính khàn giọng đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK