Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ tham niệm, quỷ kế, ám chiêu đều vô ích.

Đãng Thiên Nhai giống như một ngọn núi lớn đè lên đỉnh đầu bọn họ.

Đây là tồn tại vượt trên bọn họ, là cao thủ đứng độc lập giữa đám đông.

Người này xuất hiện đã cắt đứt mọi ý nghĩ của bọn họ về Thiên Sinh Đao.

Bây giờ Đãng Thiên Nhai đã nổi giận, bọn họ không dám chậm trễ, thi nhau chạy trốn.

Nhưng sao Đãng Thiên Nhai có thể để bọn họ chạy trốn như vậy?

“Không chạy được đâu, từ bỏ cả đi”.

Đãng Thiên Nhai lắc đầu, chuyển động ngón tay.

Vèo!

Rồng bạc bằng châm thích đáng sợ nhanh như chớp xuyên qua người Nông Thiên Hạo, cao thủ của Phạn Âm Chiến Các đang chạy trốn.

Nông Thiên Hạo hầu như không có cơ hội để giãy giụa, giữa trán xuất hiện một lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay, sau đó da thịt xung quanh lỗ nhỏ bắt đầu thối rữa, hơn nữa loại biến hóa này nhanh chóng lan ra khắp toàn thân Nông Thiên Hạo.

Từ đầu tới cuối chỉ mất ba giây, cả người Nông Thiên Hạo đột nhiên bay là là xuống đất.

Đúng!

Bay là là xuống đất!

Mọi người mở to mắt kinh hãi, bấy giờ mới phát hiện Nông Thiên Hạo chỉ còn giống như một tờ giấy.

Máu thịt, nội tạng, xương cốt trong người hắn đều hóa thành máu, chết vô cùng thê thảm.

“Hả?”.

Cổ Thiếu Hùng tái mặt, biết rõ cứ liều mạng chạy trốn như vậy sẽ chỉ bị Đãng Thiên Nhai giết chết, lập tức quay đầu hét lên: “Các người mau che chở cho tôi rút lui! Che chở tôi rút lui!”.

Người của Cổ Xuyên Sơn mặt trắng bệch, sợ hãi tột độ.

Che chở cho Cổ Thiếu Hùng rút lui?

Thế thì có khác nào hiến dâng mạng mình?

Ngay cả những cao thủ đáng sợ như Tứ Hải Thánh Nữ, Nông Thiên Hạo còn không đỡ nổi một chiêu trước mặt Đãng Thiên Nhai, đám người họ lên thì chẳng khác nào bia đỡ đạn.

“Khốn nạn! Các người còn ngây ra đó làm gì? Xông lên cho tôi!”.

Cổ Thiếu Hùng thấy thuộc hạ mình hoảng sợ đứng sững tại chỗ thì đột nhiên nổi giận, liên tục gào lên.

Nhưng lần này đám thuộc hạ không quan tâm đến hắn, ai cũng ôm đầu bỏ chạy.

“Các người…”.

Cổ Thiếu Hùng nổi giận đùng đùng, nhưng bây giờ không phải lúc tính sổ bọn họ.

Hắn cắn răng, chui vào trong đám đông bên dưới, định trà trộn vào dòng người mà trốn khỏi đây.

Nhưng Đãng Thiên Nhai đứng trên không trung sao có thể không nhìn thấy hắn?

“Vô tri, ngu xuẩn”.

Đãng Thiên Nhai lắc đầu, thản nhiên nói: “Ai không muốn chết thì tránh xa Cổ Thiếu Hùng ra một chút”.

“Đừng giết tôi!”.

“Mau chạy đi!”.

Dòng người lập tức tách ra.

Xung quanh Cổ Thiếu Hùng đang trốn lập tức biến thành vùng đất trống.

“Hả?”.

Cổ Thiếu Hùng đang muốn chui vào đám đông chợt cứng đờ người.

Hắn ngơ ngác nhìn đám đông xung quanh tản ra, sắc mặt trắng bệch, đầu kêu ong ong.

Hắn biết mình không thoát được nữa, lập tức quay người quỳ xuống, dập mạnh đầu xuống đất.

“Đãng thiên tài! Tha mạng! Cầu xin anh tha cho tôi một mạng… Chỉ cần anh không giết tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được!”.

Cổ Thiếu Hùng run rẩy xin tha, không còn bộ dạng hiên ngang trước kia.

Mọi người nhìn thấy trong lòng đầy cảm khái.

Xoẹt!

Một giây sau, cây châm thích lóe lên ánh sáng bạc xuyên thủng đỉnh đầu Cổ Thiếu Hùng.

Cổ Thiếu Hùng đang không ngừng dập đầu lập tức khựng người, mắt trừng to như chuông đồng.

Hắn gian nan ngẩng đầu lên, tay run run chỉ vào Đãng Thiên Nhai, còn muốn nói gì đó.

Rầm!

Đầu hắn bỗng chốc nổ tung.

Vật thể màu trắng đỏ văng tung tóe trên mặt đất, sau đó thi thể không đầu chậm rãi ngã xuống.

Hiện trường vô cùng yên ắng.

Vô số người nhìn sững.

Tim bọn họ như ngừng đập vào thời khắc này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK