Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần một vạn người ra sức hô gọi tên anh, bất kể nam nữ già trẻ.

Mọi người rơm rớm nước mắt, kích động gào thét.

Cảnh tượng đó chấn động đến thế nào.

Phục Sinh Quái Thủ hơi nghiêm mặt lại, nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười ông ta trở nên xán lạn hơn.

“Thú vị, như thế mới thú vị! Tôi đã nóng lòng muốn xem đám người này sẽ thất vọng thế nào, vẻ mặt tuyệt vọng đến thế nào, ha ha ha ha ha…”.

Nói xong, Phục Sinh Quái Thủ đột nhiên quay người đi đến trước bàn thuốc chuẩn bị.

Lâm Chính nhảy vọt lên võ đài, cũng bắt tay chuẩn bị.

Hiện trường dần yên tĩnh lại.

Đúng lúc này, Châu Ngải của Hiệp hội Y tế Giang Thành đi lên võ đài.

“Vì tính đột ngột của trận quyết đấu lần này, nên trọng tài của trận quyết đấu sẽ do tôi đảm nhận. Các vị khán giả ở đây sẽ làm chứng, số đông sẽ có cái nhìn khách quan, mọi người không có ý kiến gì chứ?”, Châu Ngải lên tiếng.

“Không thành vấn đề”, Phục Sinh Quái Thủ cười nham hiểm.

Lâm Chính khẽ gật đầu.

“Vậy hai người đã chuẩn bị xong chưa? Có quyết định nội dung của trận đấu hay chưa?”, Châu Ngải hỏi.

Có rất nhiều cách để so y thuật cao thấp, thường thấy nhất là so châm thuật, điều chế thuốc. Đó là những cách tốt nhất để xác định trình độ y thuật của một người.

Nhưng hôm nay là trận quyết đấu với người của Tử Vực, một nhóm người xa xưa truyền thừa một nghìn năm, đương nhiên cách cũng sẽ đặc biệt hơn.

“Hôm nay tôi sẽ không đấu độc thuật hay châm thuật với thần y Lâm. Những thứ đó đều rất tẻ nhạt! Chúng ta cần chơi một trò gì đó mới lạ hơn!”.

Phục Sinh Quái Thủ cười nói.

“Ông muốn đấu cái gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Thần y Lâm có từng nghe nói tới manh chẩn chưa?”, Phục Sinh Quái Thủ cười hỏi.

“Đương nhiên đã nghe tới. Đây là cách bắt mạch từ xa áp dụng cho một vài tình huống không thể tiếp xúc với người bệnh. Thế nào? Ông muốn đấu cái này sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Không không, bắt mạch từ xa thì trẻ con quá! Manh chẩn mà tôi nói là chẩn đoán cho người bệnh trong khi bịt tai, che mắt, trói hai tay”, Phục Sinh Quái Thủ cười đáp.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người ngạc nhiên.

“Mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, tay cũng bị trói, thế… thế thì làm sao khám bệnh cho người khác?”.

“Nhìn nghe hỏi bắt mạch trong Đông y đều không thể sử dụng, thế thì làm sao chẩn đoán bệnh?".

“Vậy không phải là đoán bừa hay sao?”.

“Nếu vậy thì hoàn toàn không thể nào khám bệnh được!”.

Người xem bàn tán xôn xao, cảm thấy không thể tin nổi.

“Chuyện này không thành vấn đề!”.

Lâm Chính lại đồng ý ngay.

Chuyện này không hề khó đối với anh.

“Haizz, thần y Lâm, đừng nôn nóng như vậy! Tôi vẫn chưa nói xong!”, Phục Sinh Quái Thủ lại cười nói: “Chúng ta có thể chọn ra hai người, đương nhiên người này phải là tự nguyện. Một người uống độc dược của cậu, tôi sẽ chẩn đoán. Một người khác uống độc dược mà tôi chuẩn bị, cậu chẩn đoán, xem ai giải được độc của người kia trước thì sẽ thắng! Thế nào?”.

“Tôi không thể lấy tính mạng của người khác ra đùa giỡn!”, Lâm Chính lập tức nhíu mày.

“Đừng sợ! Độc dược tôi đưa ra đều có thuốc giải, nếu có gì ngoài ý muốn, uống thuốc giải vào sẽ bình yên vô sự. Tôi nghĩ thuốc mà cậu chuẩn bị cũng có thuốc giải chứ?”, Phục Sinh Quái Thủ cười nói.

Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng.

“Vậy ở đây ai tình nguyện phối hợp với chúng tôi tiến hành trận quyết đấu manh chẩn này?”, Phục Sinh Quái Thủ hô to.

Mọi người nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ không dám làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng như vậy.

Bọn họ chỉ đến để xem trò vui chứ không phải để chịu chết, lỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng phải sẽ hối hận cả đời?

“Thần y Lâm, hai người phải dừng trận đấu này lại ngay! Không thể lấy tính mạng của người dân ra làm trò đùa!”, đội trưởng Trương sốt ruột, tiến tới ngăn cản.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc giải, hơn nữa người uống thuốc là tự nguyện!”.

“Như vậy cũng không được!”, đội trưởng Trương lạnh lùng nói.

Anh ta là nhân viên chính phủ, cần phải chịu tránh nhiệm cho tính mạng của người dân.

Đương nhiên anh ta phải đứng ra ngăn cản những chuyện thế này.

“Vậy sao? Thần y Lâm, đây là người của cậu phải không? Chẳng lẽ các người đã bàn bạc với nhau từ trước, nhờ cậu ta đến ngăn chặn trận đấu này để cậu thoát được một kiếp?”, Phục Sinh Quái Thủ cười thành tiếng.

“Ông nói gì?”.

Đội trưởng Trương nổi giận, đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên cởi áo khoác ngoài ra, hét lên: “Tôi sẽ làm!”.

Nói xong, anh ta đi lên võ đài.

“Đội trưởng Trương, không cần phải vậy”, Lâm Chính do dự nói.

“Mẹ kiếp! Ông già này ức hiếp người quá đáng! Thần y Lâm, đừng có nhẹ tay, hãy dạy cho ông ta một bài học nhớ đời! Đừng để ông ta xem thường người Giang Thành chúng ta!”, đội trưởng Trương đến gần Lâm Chính, nhỏ giọng nói.

Lâm Chính ngạc nhiên nhìn anh ta, ngay sau đó hít sâu một hơi: “Vậy được, tôi sẽ dốc hết sức! Anh yên tâm, dù tôi có thua cũng bảo đảm cho anh bình yên vô sự”.

“Tôi không sao, nhưng không thể để người khác xem thường chúng ta!”.

“Được!”.

Lâm Chính nghiêm túc gật đầu.

“Bây giờ đã có một người, còn thiếu một người nữa, ai sẽ lên đây?”, Phục Sinh Quái Thủ cười híp mắt, nhìn quanh.

Nhưng một hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng.

“Để tôi thử xem!”.

Đúng lúc này, một giọng nói êm tai trong trẻo vang lên.

Sau đó, một cô gái mặc áo trắng cổ trang, vóc người cao cao đi ra từ trong đám đông.

Đó chính là cô gái tên Ái Nhiễm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK