Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sức mạnh của người phụ nữ đội nón vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người .

Tô Nhu trợn tròn mắt. Đại sư Tây Môn cũng tái mặt, hét lớn: “Giang chấp sự, ông không sao chứ?”

“Tôi…không phải là đối thủ…đại sư Tây Môn…chắc phải nhờ vào ông…”, Giang Thiên Hưng ôm ngực, yếu ớt nói.

“Bọn họ có sự chuẩn bị khi tới đây. Xem chừng hôm nay phải có một chiến đẫm máu rồi”, Đại sư Tây Môn lạnh lùng nói, sau đó bước tới, chắp tay sau lưng nhìn đám người kia.

“Ra tay đi. Yên tâm, tôi sẽ không giết các người đâu, vì dù sao thì đồ vẫn nằm trong tay các người”, người phụ nữ đội nón thản nhiên nói với vẻ khinh thường.

“Ngông cuồng. Các người muốn lấy đồ thì cũng phải xem có bản lĩnh không đã, đánh bại tôi rồi hãy nói”

Đại sư Tây Môn không dám do dự, lập tức lao về phía trước, hai tay ông ta vung ra như điện xẹt, tạo ra các tàn ảnh tấn công người phụ nữ đội nón lá.

Thế lực quá kinh người. Tô Nhu tái mặt, co cụm trong lòng của Lâm Chính. Người phụ nữ đội nón cũng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ phấtt tay, đồng thời cũng tạo ra những tàn ảnh khắp không gian.

Bùm…bùm…Hai chưởng ảnh va chạm, tiếng nổ lập tức phát ra. Mọi người ở xung quanh đều thất kinh, lùi lại.

“Tô Nhu, cẩn thận”, Lâm Chính khẽ quát lớn, lập tức ôm Tô Nhu lùi lại.

Tô Nhu sợ hãi, cộng thêm việc Lâm Chính đột ngột ôm chặt khiến cô trở nên khó thở, mặt cũng đỏ bừng.

“Lâm Chính, em bị khó thở…sợ quá…Chúng ta mau rời khỏi đây thôi”, Tô Nhu run rẩy nói. Cô cảm thấy bất lực.

“Được, anh đưa em rời đi”, Lâm Chính trầm giọng, mặc kệ tất cả, cứ thế định đưa Tô Nhu rời đi.

Nhưng đúng lúc này...Bùm! Bùm…Một loạt tiếng nổ vang lên. Đèn chùm trong phòng rơi xuống. Cả bức tường xuất hiện vết nứt. Những đường nứt đáng sợ lan rộng

“Á”, Tô Nhu hét toáng lên, ôm chặt Lâm Chính hơn, anh dùng lưng cản những thứ đang lao tới. Thế nhưng một giây sau, Tô Nhu đang ở trong lòng anh phải kêu lên: “Cẩn thận”.

Cô định lao ra chặn vào vị trí bên phải của Lâm Chính. Đó là hướng có một mảng tường đang đập tới.

Tô Nhu lo Lâm Chính bị thương nên mới dùng cơ thể để chặn lại.

“Tô Nhu”, Lâm Chính gầm lên, kéo Tô Nhu quay lại, dùng một đấm đẫm vỡ vật thể đó.

Rầm...Anh vội vàng nhìn Tô Nhu, phát hiện cô đã ngất lịm do quá sợ hãi. Anh đanh mặt, bắt mạch cho cô.Có lẽ là không có vấn đề gì.

Lúc này Lâm Chính đã thực sự rất tức giận.

Bùm bùm…Lại là những tiếng nổ đinh tai nhức óc.Một bóng hình lùi ra, miệng phun ra máu. Đó chính là đại sư Tây Môn.

Miệng ông ta lúc này đầy máu, vùng ngực hõm sâu, một bên tay đã bị gãy. Rõ ràng ông ta không phải là đối thủ của người phụ nữ đội nón kia. Thế nhưng có vẻ ông ta vẫn chưa chịu thua, vẫn định ra tay.

“Không!", Giang Thiên Hưng hét lớn: “Đại sư Tây Môn đừng đánh nữa, giao đồ cho họ đi”.

“Giang chấp sự, ông làm vậy sẽ có lỗi với đồng môn của mình đấy”, đại sư Tây Môn nói.

“Nhưng nếu tiếp tục thì ông sẽ chết. Đồ cũng không giữ được, hà tất phải mất đi một mạng người như thế”, Giang Thiên Hưng bặm môi, gầm lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK