Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Lâm Chính nói vậy, hai mắt người cảnh sát sáng rực nhưng anh ta không dám đồng ý ngay, chỉ cười nói: "Nếu thần y Lâm đồng ý giúp đỡ thì đương nhiên sự việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Có điều tôi không quyết được. Thần y Lâm đợi một chút tôi đi báo với cấp trên”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu. Người cảnh sát lập tức chạy đi. Một lúc sau, thêm vài người cảnh sát nữa chạy tới.

Đi đầu là một người có đeo quân hàm trên vai.

“Chào thần y Lâm. Tôi là đội trưởng cảnh sát Nam Thành, tên là Đoạn Nam Khôn”, người này mỉm cười đưa tay ra.

Lâm Chính xuống xe và bắt tay. Đối phương trông khá chính trực, để râu trông cũng chín chắn.

“Đội trưởng Đoạn, chào anh”, Lâm Chính mỉm cười.

“Thần y Lâm đích thân tới đây thì coi như là chúng tôi được gặp may. Vừa hay chúng tôi phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, mong thần y Lâm có thể giúp giám định xem thế nào”, Đoạn Nam Khôn vội nói.

“Ồ, đưa tôi tới đó xem”.

“Anh đi theo xe chúng tôi nhé", đội trưởng Đoạn gật đầu, lập tức ngồi lên xe dẫn đường.

Đám đông di chuyển. Xe chạy dọc theo đường núi, nhanh chóng tới trước Vân Đoan Tự.

“Thực ra chuyện này nghiêm trọng hơn những gì chúng tôi tưởng tượng. Chỉ mới có vài ngày mà đã có hơn 20 người mất tích rồi”.

“Ở đây đã được liệt vào vùng nguy hiểm. Chúng tôi đã phong tỏa ngọn núi đồng thời giải tán đám đông, thế nhưng các tăng nhân của Vân Đoan Tự thì không chịu rời đi, cứ cố chấp ở đây, vì vậy chúng tôi đành phải cử người bảo vệ ngôi miếu”, xuống xe, đội trưởng Đoạn thuật lại tình hình với Lâm Chính.

Anh gật đầu. Đám đông cùng đội trưởng Đoạn đi vào trong miếu.

Sau rừng trúc đã được cảnh sát giăng dây, một vị pháp y đang làm việc. Lâm Chính bước tới thì phát hiện có một thi thể đang nằm ở đây.

“Thần y Lâm”, nhân viên pháp vi với hai mắt sáng rực vội la lớn.

“Đây là pháp y giỏi nhất của Giang Thành được chúng tôi mời tới, pháp y Đồng Vũ".

“Chào pháp y”, Lâm Chính đưa tay ra.

“Chào thần y Lâm. Ôi trời ơi là người thật này. Tuyệt quá, tôi là fan của anh đấy, có thể chụp ảnh với tôi không?”, Đồng Vũ vô cùng kích động.

“Để sau đi, chúng ta vào chuyện chính trước thôi”, Lâm Chính mỉm cười.

Người trợ lý đưa găng tay và khẩu trang cho anh. Lâm Chính đeo vào và bước tới.

“Bước đầu giám định cho thấy người này bị cắn chết, cơ thể bị gặm thành ra thế này”, pháp y Đồng lên tiếng.

“Không thể nào? Trên này có thú hoang sao?”, đội trưởng Đoạn chau mày

“Cũng không phải là thú cắn mà theo giám định của tôi là bị người cắn”, pháp y Đồng lấy ra vài tấm hình.

Đám đông nín thở. Đội trưởng Đoạn nhận lấy. Trên thi thể của nạn nhân hiện rõ dấu răng Đó không phải là dấu răng người thì là gì?

“Không thể nào?”

“Lẽ nào ở đây xuất hiện ác ma”.

“Đáng sợ quá”, vài người cảnh sát sợ hãi lầm bầm.

“Sợ gì chứ? Chún ta đông người như vậy lại không đối phó được với một tên hay sao?”, một người cảnh sát lão làng hừ giọng.

“Có lẽ không phải là một, gần đây có tới hơn 20 người mất tích, một ác ma thì sao có thể ăn được nhiều như thế?”, đội trưởng Đoạn trầm giọng: “Tôi nghĩ ít nhất phải có hàng trăm tên”.

Dứt lời, đám đông tưởng đầu mình nổ tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK