Xây dựng một võ trường, người của võ đạo khắp nơi đã phải đổ về trợ giúp cho thiên kiêu.
Bởi vì tính chất đặc biệt của võ trường nên nếu không phải là cao thủ thì không thể hoàn thành được. Mặc dù rất nhiều người cũng không muốn tới Thánh Sơn nhưng lại sợ sự uy hiếp của thiên kiêu nên bọn họ đành phải đi.
Vậy mà giờ thiên kiêu hạng nhất lại định giết sạch họ, hoàn thành bước cuối cùng trong việc tạo ra võ trước, thật là tàn nhẫn?
Lâm Chính đanh mặt, không nói gì. Thái Bình An cũng vẫn còn chút bản lĩnh, sau khi anh ta hồi phục trí nhớ, cũng nhớ lại luôn cả những gì mình biết về Thánh Sơn. Dù sao thì động phủ của Trấn Nguyệt Tiên Nhân nằm ngay dưới chân núi Thánh Sơn mà, đương nhiên là họ nắm rõ thông tin liên quan tới thiên kiêu hạng nhất.
Thực ra thiên kiêu hạng nhất muốn diệt khẩu cũng còn một nguyên nhân nữa, đó là bảo vệ sự bí mật về võ trường.
Dù sao võ trường này cũng liên quan tới việc thiên kiêu có thể phi thăng thành thần được hay không. Nếu như thông tin về nó bị lộ ra ngoài sẽ gây ra khó khăn ít nhiều cho thiên kiêu.
Nhưng chỉ vì điều đó mà giết chết hàng nghìn người…Lâm Chính nín thở, siết chặt nắm đấm.
“Chủ tịch Lâm, giờ chúng ta phải làm sao?”, Từ Thiên cố gắng bình tĩnh lại và hỏi.
“Chúng ta phải mau chóng hành động”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Võ trường là bước cuối cùng giúp thiên kiêu đạt tới mức độ đỉnh cao tối thượng. Nếu như anh ta có thể bước qua được bước cuối cùng thì sợ rằng tôi cũng không còn là đối thủ nữa. Vì vậy dù thể nào cũng phải ngăn chặn anh ta lại”.
“Vậy giờ chúng ta đưa người tới tấn công Thánh Sơn hay sao?”, Từ Thiên hỏi.
“Chỉ dựa vào thực lực hiện tại của chúng ta mà tấn công thì chẳng khác gì tự tìm đường chết. Cao thủ của Thánh Sơn đông như Quân Nguyên, người của chúng ta còn quá kém so với họ, không thể là đối thủ được”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy…chủ tịch chúng ta phải làm sao?”
Không giết được, cũng không đợi được, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan. Lâm Chính không nói gì, chỉ chau mày nghĩ cách.
Một lúc sau, anh đột nhiên ngẩng đầu và nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ông đi làm giúp tôi hai việc. Thứ nhất là truyền thông tin, quảng cáo, nói rằng thiên kiêu hạng nhất xây dựng Phi Thăng võ trường, bất kể là ai mà vào đây thì đều có thể phi thăng thành thần. Tin này được phát ra sẽ có vố số người tranh nhau muốn vào đó và Thánh Sơn sẽ trở nên hỗn loạn”.
“Chủ tịch Lâm, như vậy có phải hơi quá không? Tin được phát ra, người ta có tin không?”, Từ Thiên vội hỏi.
“Trước đó Thánh Sơn đã bắt người khắp nơi xây võ trường, làm loạn cả lên rồi nên ai cũng biết. Bọn họ hành động như vậy sẽ khiến người khác sinh nghi. Tin này mà lan ra ngoài họ sẽ tin thôi”, Lâm Chính nói.
“Vâng chủ tịch, tôi sẽ làm ngay. Còn chuyện thứ hai là gì ạ?”, Từ Thiên hỏi tiếp.
“Chuyện thứ hai cũng là lan tin nhưng không phải tin về võ trường mà là tin thiên kiêu định giết chết những người xây dựng nên võ trường. Nói cho thiên hạ biết về tội đồ của Thánh Sơn. Đông thời cũng thông báo cho phía quan chức của Long Quốc để họ ra tay. Sức mạnh của nhà nước lợi hại hơn của chúng ta nhiều. Nếu họ ra tay thì Thánh Sơn sẽ gặp rắc rối lớn”, Lâm Chính nói.
Từ Thiên nín thở: “Chủ tịch Lâm, ý của cậu là…”
“Một mình tôi khó có thể đối phó được với Thánh Sơn, đành phải nhờ vào đám đông thôi”, Lâm Chính nói.