Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không gian im phăng phắc. Mọi người đều nhìn sang Lâm Chính. Nói ra nhẹ nhàng vậy sao? Chuyện gì thế này? Đó là Dương Hoa đấy.

Tập đoàn Y tế thương nghiệp mà thần y Lâm tâm huyết dựng nên.

Tại sao đột nhiên lại không còn nữa?

'Thế nhưng Lâm Chính lại không tỏ ra tức giận hay thù hẵn gì, vẫn chữa bệnh cho Nông Đường Công.

Nông Đường Công không phải kẻ ngốc.

Lâm Chính càng không lộ ra vẻ tức giận, ông ấy càng giận dữ.

“Cậu Lâm, Dương Hoa đang yên ổn sao lại thế? Là ai quấy phá? Cậu nói đi, tôi ra mặt giúp cậu”, Nông Đường Công trầm giọng nói.

“Không cần đâu, ông cụ Nông, chỉ là một Dương Hoa thôi, không còn nữa thì tôi lại xây dựng lên một cái nữa nhưng đám người này mất rồi thì ông cụ sẽ hối hận và đau lòng cả đời đấy”, Lâm Chính nói.

Ông cụ lập tức hiểu ra chuyện gì, tức giận hỏi: “Có phải là đám Nông Tân không?”

Lâm Chính không nói, tiếp tục châm cứu. Nhưng tính tình ông cụ cực kỳ nóng nảy.

Ông ấy đè tay Lâm Chính lại, ngăn không cho anh tiếp tục châm cứu, sau đó nhảy xuống bục.

“Ông cụ, ông từ từ thôi”.

“Sao ông lại xuống đây? Mau nằm lại đi, thần y Lâm còn đang chữa trị cho ông đấy”.

Người xung quanh hoảng hốt vây đến đỡ.

“Tránh ra hết đi”.

Cảm xúc của Nông Đường Công khá kích động, hét lên bước đến trước mặt Nông Tân và Nông Tiểu Mai.

Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng, Nông Đường Công đã tát cho hai người bạt tại.

Bốp bốp! Âm thanh vang lên rõ to.

Mặt hai người hăn lên năm dấu tay đỏ ửng, Nông Tiểu Mai ngã nhào xuống đất, khóe miệng chảy máu.

“Bố, bố... bố làm gì thế?”, Nông Tiểu Mai không cam tâm hỏi.

“Có phải bọn mày dùng đến mối quan hệ trong nhà họ Nông để ép hại Dương Hoa của thần y Lâm không?”, Nông Đường Công nói.

“Bố, bọn con... chẳng phải bọn con vì bố sao? Bọn con tưởng thần y Lâm hại bố nên muốn đòi lại công bằng cho bố, chuyện này... chuyện này..”, Nông Tân úp mở nói.

Hắn vừa nói hết câu, Nông Đường Công lại tát mấy cái thật mạnh.

Bốp bốp bốp bốp...

Nông Tân và Nông Tiểu Mai bị đánh choáng váng mặt mày, đến nỗi không phân biệt được phương hướng, mặt hai người đều sưng tấy.

“Người đâu! Đánh gãy chân hai đứa không nên thân này cho tôi”, Nông Đường Công hét lên.

Hai người cực kỳ sợ hãi.

“Ông cụ, làm... làm vậy không ổn lắm đâu”, có người khuyên.

“Đây là chuyện của nhà họ Nông bọn tôi, không ai được xen vào”.

Nông Đường Công nói. Không ai dám lên tiếng.

Dù người nhà họ Nông không muốn cũng chỉ đành làm theo.

Thế là mấy người nhà họ Nông thân hình cao lớn bước ra, đè Nông Tân và Nông Tiểu Mai xuống đất.

“Mấy người làm gì đấy? Buông tôi ra, mau buông tôi ra”.

“Bố, con sai rồi! Tha cho con đi! Đừng đánh gấy chân con mà bổ”.

Hai người kêu gào thảm thiết.

Thế nhưng chẳng có tác dụng.

Chỉ thấy một người tìm được cây gậy, sau đó đưa cho Nông Đường Công.

Nông Đường Công không nhận lấy, nghiêng đầu hỏi Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu muốn đánh không?”

“Không cần đâu”.

“Vậy được, tôi sẽ tự tay trút giận cho cậu”.

Nông Đường Công hừ một tiếng, cầm lấy cây gậy đánh vào chân Nông Tân.

Rác! “AI”

Tiếng kêu thảm thiết vang khắp sơn trang Thần Y.

Nông Tân ôm chân bị đánh gấy, lăn lộn dưới đất nhưng càng lăn lộn, hắn càng thấy đau.

Nông Tiểu Mai ở bên cạnh suýt ngất vì sợ hãi. Nông Đường Công không hề nương tay, đánh

gãy một chân lập tức giờ cây gậy lên đánh vào cái chân còn lại.

Rắc! Âm thanh vang lên.

Lần này Nông Tân không còn kêu gào nữa, vì hắn đã ngất rồi.

Nông Đường Công cầm cây gậy đi sang chỗ Nông Tiểu Mai.

“Bố! Đừng! Đừng mài!”

Nông Tiểu Mai liên tục lùi về sau muốn chạy trốn nhưng người nhà họ Nông bên cạnh nào cho cô ta cơ hội chạy? Bọn họ đè chặt cô ta xuống, dù cô ta có vùng vẫy cỡ nào cũng không có tác dụng.

“Tiểu Mai, mày lớn thế này rồi nhưng tao chưa từng đánh mày, tuy nhiên hôm nay tao không thể tha thứ cho mày. Hai đứa mày khiến tao quá thất vọng”, Nông Đường Công khàn giọng nói.

“Bố, lẽ nào một thần y Lâm không bằng con trai, con gái của bố sao?”, Nông Tiểu Mai nói.

“Mày cho rằng tao làm vậy chỉ vì muốn trút giận cho thần y Lâm thôi sao? Mày sai rồi, tao muốn cho bọn mày ghi nhớ, cho dù là lúc nào cũng không được ỷ thế bắt nạt người khác. Mà bọn mày đã phạm phải tội như vậy, hôm nay nếu không dạy dỗ bọn mày thì chẳng phải sau này người nhà họ Nông sẽ đều là một lũ khốn ức hiếp người khác như vậy sao?"

Nông Đường Công nói, sau đó giơ cây gậy lên đánh.

Một lúc sau, Nông Tiểu Mai cũng ngất đi.

Kết cục của hai người rất thảm, hai chân đều bị gãy, không thể đi đứng được.

Nhìn thấy thế, người nhà họ Nông cũng thấy mà đau lòng.

Đây là thủ đoạn của Nông Đường

Công sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK