Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên màn hình là hình ảnh Trấn Nguyệt Tiên Nhân đang bị giam cầm, nhưng bà ấy đã bị tra tấn dã man đến nỗi không còn ra hình dạng con người. Tay và chân bị chặt đứt, mắt, mũi và tai cũng đều bị cắt và khoét, và thậm chí cả lồng ngực cũng bị cắt xẻo và phanh ra, nội tạng lộ rõ.

"Họ tiêm loại thuốc đặc biệt vào cơ thể của Trấn Nguyệt Tiên Nhân để đảm bảo rằng bà ấy sẽ không chết, để bà ấy có thể chịu đựng sự đau đớn đến cùng cực. Chúng tôi không dám di chuyển Trấn Nguyệt Tiên Nhân vì sợ bà ấy chết trong lúc di chuyển. Vì vậy tôi muốn hỏi cậu xem chúng ta nên giải quyết việc này như thế nào”, Mạn Sát Hồng nói.

"Những người này so với người của Thiên Ma Đạo thì như thế nào?" Lâm Chính đặt điện thoại xuống, bình tĩnh hỏi.

"Không khác gì nhau, thậm chí những kẻ này còn giống như đại ác ma trong đám yêu ma. Trên thực tế, loại người này đã không còn được gọi là người”, Mạn Sát Hồng lắc đầu.

Mặc dù cô ta cũng tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối không thể làm ra việc như thiên kiêu hạng nhất đã làm.

Đó không phải hành hạ người khác, mà là tự làm cho bản thân ghê tởm chính mình!

"Mời Liễu Như Thi đến đó, để cô ấy chữa trị tại chỗ vết thương cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân, tạm thời giúp bà ấy bảo toàn tính mạng, sau đó đưa Trấn Nguyệt Tiên Nhân đến học viện Huyền Y Phái dưỡng thương" Lâm Chính khàn giọng nói.

"Được!"

Mạn Sát Hồng gật đầu, sau đó cầm điện thoại của mình rời đi.

Nhưng vào lúc này, một bóng người khác xuất hiện ở cửa.

Lâm Chính ngẩng đầu, nhíu mày.

Người tới là Tô Nhu, người vợ anh đã lâu không gặp.

Bên cạnh cô ấy còn có Lạc Thiên.

Tô Nhu mang theo một giỏ trái cây và lẵng hoa tươi bước vào phòng bệnh. Khi nhìn thấy Lâm Chính người quấn băng chẳng chịt, gương mặt hốc hác, ánh mắt cô ấy có chút không đành lòng.

Về phần Lạc Thiên, đôi mắt cô ấy đã đỏ hoe, nhưng vì ngại ngùng nên đã cố kìm nước mắt.

"Tần Linh, cô đi ra ngoài trước đi. Bạn tôi tới thăm tôi, để tôi trò chuyện với họ một lát”.

Lâm Chính nghiêng đầu cười nói.

"Được”.

Tần Linh ngoan ngoãn gật đầu, khi đi ngang qua Tô Nhu, cô khẽ gật đầu chào hỏi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự ghen tị sâu sắc.

Đúng vậy, cô có thể thấy rằng người phụ nữ này rất đẹp, đẹp đến mức cô cảm thấy hơi tự ti.

Chẳng trách Lâm Chính lại không có hứng thú với cô như vậy, hóa ra anh ấy lại quen một cô gái xinh đẹp thế kia...

"Chủ tịch Lâm, tôi có quấy rầy anh không?"

Tô Nhu bước lên phía trước, đặt giỏ trái cây và hoa xuống.

"Chủ tịch Tô hạ cố tới đây, sao có thể nói là quấy rầy?" Lâm Chính cười nói.

"Thấy chủ tịch Lâm tinh thần vẫn tốt như vậy, tôi thấy yên tâm hơn rồi”.

"Chủ tịch Tô không phải đang đi du lịch sao, sao lại trở về vào lúc này?" Lâm Chính tò mò hỏi.

Giang Thành thế cục rối ren, anh đã sắp xếp cho Lạc Thiên đưa Tô Nhu rời khỏi đây, sao Tô Nhu lại về sớm như vậy?

Thực sự khó hiểu.

“Là Tiểu Nhu nằng nặc đòi về”, Lạc Thiên thở dài, lo lắng nhìn Lâm Chính: “Lâm thần y, Tiểu Nhu biết chuyện rồi, là anh bảo tôi đưa cô ấy rời đi, cho nên. . . . . .

"Vậy sao..." Lâm Chính trầm mặc.

"Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi. Tô Nhu rất biết ơn, nhưng tôi cũng hy vọng rằng anh có thể trân trọng cơ thể của chính mình và đừng chỉ nghĩ đến người khác. Con người đôi khi cũng phải ích kỷ", Tô Nhu mím môi thấp giọng nói.

"Tôi hiểu rồi".

Lâm Chính khẽ gật đầu.

"Được rồi, tôi sẽ không nói lời thừa thãi, anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi không quấy rầy anh nữa..."

Tô Nhu hít sâu một hơi, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên cất tiếng gọi.

"Chờ đã, Tiểu Nhu!"

“Chủ tịch Lâm, còn có chuyện gì sao?” Tô Nhu nghiêng đầu hỏi.

Lâm Chính trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Cô Tô, không biết cô cảm thấy thế nào về Lâm Chính chồng cô...?"

Anh vừa nói dứt lời, sắc mặt Tô Nhu đột nhiên biến đổi. Cô trầm mặc một lát, nhưng lại không nói một lời rồi đi ra khỏi phòng.

Lâm Dương không khỏi cười khổ.

"Anh đó..."

Lạc Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh, sau đó vội vàng đuổi theo Tô Nhu.

Sau ba ngày nghỉ ngơi ở học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính không thể ngồi yên được nữa.

Rốt cuộc, có quá nhiều việc phải làm và anh thực sự không có thời gian ở đây để trì hoãn.

Sau khi hồi phục, anh lại gia nhập đội ngũ bác sĩ điều trị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK