Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Kỳ Nhan sợ đến mức hồn bay phách lạc, cả người run lập cập.

Tay này có to hay không?

Tổng doanh thu mấy bộ phim của cô ta còn không bằng con số lẻ của "Chiến Hổ", cô ta lấy gì để so sánh chứ?

Huống hồ nhân vật như thần y Lâm cần quan tâm đến doanh thu phòng vé sao? Giá trị thị trường của Dương Hoa không biết nhiều gấp bao nhiêu lần công ty quản lý đứng sau cô ta, cô ta lấy gì để vênh váo với nhân vật như vậy chứ?

"Chủ tịch Lâm, đều là hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi! Chúng tôi biết sai rồi!".

Trần Hỉ hoàn hồn đầu tiên, vội cúi đầu khom lưng mỉm cười, nhưng mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng sợ hãi.

Trời đất ơi, nếu ông ta biết đây là Chủ tịch Lâm nổi tiếng như cồn, thì đánh chết ông ta cũng không dám đắc tội.

"Hay cho câu hiểu lầm! Tống Kinh quay phim chắc cũng không bá đạo như ông! Cả bến sông rộng lớn như vậy bị các ông phong tỏa, ngay cả người dân Giang Thành cũng không được đặt chân tới? Các ông là vua làng à?", Lâm Chính bình thản nói.

"Việc này... việc này...", Trần Hỉ không biết nên nói gì cho phải.

"Chủ tịch Lâm, chúng tôi biết sai rồi, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa, anh hãy cho chúng tôi một cơ hội đi", Trương Kỳ Nhan nặn ra một nụ cười, nói với giọng điệu hơi nũng nịu, hi vọng có thể dựa vào tư sắc để lấp liếm cho qua.

Nhưng sao Lâm Chính có thể nhìn trúng loại dung chi tục phấn như cô ta chứ?

Trương Kỳ Nhan thầm tức giận, trong lòng mắng chửi Lâm Chính không hiểu phong tình.

Nhưng khi nhìn thấy Liễu Như Thi đứng bên cạnh Lâm Chính, thì không khỏi tự thẹn kém sắc.

So với người đẹp tự nhiên như Liễu Như Thi, thì người đẹp dựa vào dao kéo và son phấn như cô ta đâu còn chút ưu thế nào?

"Chủ tịch Lâm, không biết không có tội mà, nếu chúng tôi biết anh đến, thì sao có thể đối xử với anh như vậy chứ? Anh cũng đừng chấp chúng tôi nữa! Anh phải biết rằng bộ phim này do công ty giải trí Gia Hoàng đầu tư quay, chúng tôi cũng chỉ muốn quay cho tốt thôi", đúng lúc này, Tiếu Nam vẫn luôn giữ im lặng cũng lên tiếng, tuy nói thì nói vậy, nhưng giọng điệu uy hiếp thì vô cùng rõ ràng.

"Công ty giải trí Gia Hoàng? Anh lấy nó ra để uy hiếp tôi sao?", Lâm Chính nhìn về phía Tiếu Nam, bình thản hỏi.

"Uy hiếp thì không dám, tôi chỉ muốn nói cho anh biết sự thật thôi. Tốt xấu gì công ty giải trí Gia Hoàng cũng nằm trong tốp ba cả nước, tuy không bằng Dương Hoa của anh, nhưng tôi nghĩ hai nhà xảy ra mâu thuẫn vì chuyện nhỏ nhặt này thì chắc hẳn cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến quý công ty nhỉ? Anh Lâm đừng vì cái nhỏ mà bỏ cái to", Tiếu Nam trầm giọng "khuyên nhủ".

Tống Kinh nghe thấy thế thì ngoạc miệng chửi bới: "Ngu xuẩn! Đần độn!".

"Đạo diễn Tống, ông nói gì cơ?", Tiếu Nam hơi sửng sốt.

Lâm Chính gật đầu lia lịa: "Xem ra anh đúng là đang uy hiếp tôi rồi, Tiếu Nam, tôi vốn chỉ định cho anh một bài học nhỏ, nhưng bây giờ xem ra sự việc không còn đơn giản nữa rồi".

"Chủ tịch Lâm, anh muốn làm gì?".

Tiếu Nam hơi biến sắc.

Chỉ thấy Lâm Chính ngoảnh sang nói: "Giúp tôi gọi điện thoại cho Mã Hải, bảo ông ta thu mua Gia Hoàng. Ngoài ra, thông báo với tất cả mọi người trong giới giải trí, không, là tất cả mọi người trong các ngành nghề, phong sát hẳn ba người này. Sau này, tôi không những không cho phép bọn họ đặt chân vào giới giải trí, mà còn không được phép làm bất cứ nghề nào. Còn nữa, sau khi thu mua Gia Hoàng thì tìm ngay hợp đồng kí kết bộ phim này của bọn họ, đưa cho đám Khang Gia Hào, kiện ba người bọn họ, tôi muốn bọn họ khuynh gia bại sản".

"Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ báo ngay với giám đốc Mã", Từ Thiên cung kính đáp.

Ba người biến sắc.

"Chủ tịch Lâm, anh... anh tuyệt tình quá đấy!", Tiếu Nam tái mặt, tức giận nói.

"Câm miệng đi, đồ ngu này!", Trần Hỉ đầu đầy mồ hôi, phẫn nộ mắng.

Còn Trương Kỳ Nhan đã đờ đẫn cả người.

"Tuyệt tình sao? Vậy thì thế này đi, tôi tặng cho mỗi người một mảnh ruộng, nếu sau này các anh không còn gì ăn thì có thể làm ruộng", Lâm Chính bình thản nói.

"Làm ruộng?".

Ba người đều ngẩn ra.

Bọn họ đã bao giờ phải làm công việc nặng nhọc như vậy? Bình thường đứt tay xước da cũng phải đến bệnh viện kiểm tra. Bảo bọn họ làm việc nặng nhọc bẩn thỉu như vậy chẳng phải là lấy mạng họ sao?

"Sao hả? Không làm được à? Hừ, ngôi sao hay đạo diễn nổi tiếng cũng đâu phải người cao sang gì, các anh cũng giống người dân bình thường thôi, mọi người là bình đẳng, tại sao bọn họ làm được mà các anh không làm được?", Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu muốn sống sót rời khỏi Giang Thành, thì ngày mai bắt đầu đến Nam Thành làm ruộng cho tôi".

Trần Hỉ và Tiếu Nam trợn mắt há mồm, đứng sững như trời trồng, không biết nên làm thế nào.

Còn Trương Kỳ Nhan ngã ngồi xuống đất, khóc òa lên.

Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến ba người bọn họ nữa, đưa Liễu Như Thi rời đi.

Những chuyện còn lại Từ Thiên và Tống Kinh sẽ xử lý ổn thỏa, anh không cần quan tâm.

Ba người này coi như vĩnh biệt giới giải trí.

Nửa đời còn lại của bọn họ chỉ có thể quanh quẩn ở ba mảnh đất một mẫu kia.

Việc Chủ tịch Lâm xuất hiện ở ven sông có thể nói là chấn động Giang Thành, dù sao nhân vật truyền kỳ này cũng là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Nhưng Lâm Chính đội mũ lưỡi trai vào thì người qua đường cũng không nhận ra. Anh đưa Liễu Như Thi đến học viện Huyền Y Phái, trên đường đi tâm trạng của Liễu Như Thi rất tốt, thỉnh thoảng lại ngoảnh sang nhìn Lâm Chính, không khỏi cười ra tiếng.

"Sao vậy?", Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu.

"Không có gì, chỉ cảm thấy anh xử lý ba người kia thật phiền phức. Với thực lực của anh thì tùy tiện cũng có thể phế được bọn họ, sao anh phải làm vậy?", Liễu Như Thi cười nói.

"Đối với người khác nhau thì phải dùng thủ đoạn khác nhau. Nếu dùng võ lực với cả người bình thường, thì mất võ đức quá", Lâm Chính mỉm cười.

"Anh không phải bác sĩ sao?".

"Nói một cách nghiêm túc thì tôi là y võ".

"Hóa ra là vậy".

Đến học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính liền đưa Liễu Như Thi về phòng nghỉ ngơi.

Cùng lúc đó, Dịch Tiên Thiên gọi điện thoại tới.

"Cậu Lâm, chỗ chúng tôi quả thực tìm được một số thông tin về Hồng Mông Huyền Thiết, ngoài ra còn một chuyện muốn bàn bạc với cậu", giọng nói của Dịch Tiên Thiên có vẻ rất nghiêm túc.

"Chuyện gì vậy?", Lâm Chính hỏi.

"Là chuyện liên quan đến Thiên Hỏa".

"Thiên Hỏa?", Lâm Chính sửng sốt: "Đó là cái gì?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK