Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đòn tấn công này của Duy Ngã Mệnh lập tức khiến hiện trường nhốn nháo.

“Sở Thu xong đời rồi”.

“Trời ạ, đây là bản lĩnh của Duy Ngã Mệnh”.

“Thế này thì làm sao đỡ được?”

“Thảo nào Duy Ngã Mệnh dám khiêu chiến với Thần Cung Thương. Với thực lực này của hắn ta hoàn toàn có thể đấu với Thần Cung Thương”.

Mọi người đều ngạc nhiên nói.

Sắc mặt người Vân Tiêu sơn trang đều trắng bệch, không nói được lời nào.

Trang chủ Vân Tiêu sơn trang đứng phắt dậy, mắt trợn trừng.

Chỉ thấy Duy Ngã Mệnh vung tay lên.

Vèo vèo vèo...

Vô số châm khí lao đến Sở Thu như vũ bão.

Sở Thu vội sử dụng khí kình vừa phòng vệ vừa tránh đòn.

Châm khí cực kỳ sắc bén, đánh vào trên bức thành khí hóa phía sau Sở Thu khiến bức thành khí hóa chấn động lắc lư không ngừng, võ đài rung chuyển.

Đến khi trận tấn công bằng châm khí như vũ bão này kết thúc, Sở Thu cũng dừng lại.

Nhưng hai cánh tay, hai chân, ngực và bụng của gã đã dính đầy châm khí, cả người cũng khẽ run lên, da cũng dần trở nên trắng bệch, sau đó…

Phụt!

Sở Thu nôn ra máu.

Máu chảy xuống đất còn phát ra tiếng “xèo xèo”, còn bốc khói trắng.

Sở Thu đã trúng độc.

Hơn nữa còn không phải là độc bình thường.

“A Thu!”

Trang chủ Vân Tiêu sơn trang lo lắng lớn giọng gọi.

“Cậu chủ Thu! Mau nhận thua đi! Mau đầu hàng đi”.

“Thiếu trang chủ, đầu hàng đi”.

“Cậu không đánh lại hắn đâu, mau đầu hàng đi”.

Người Vân Tiêu sơn trang cũng vội vàng nói, ai nấy cũng như kiến bò trên chảo lửa, chỉ ước gì lúc này có thể lao lên võ đài đỡ Sở Thu xuống.

Thế nhưng Sở Thu lại nghiến răng nói: “Trừ khi tôi không thể đánh nữa, nếu không tôi tuyệt đối không đầu hàng, nếu không chẳng phải thanh danh của Vân Tiêu sơn trang sẽ bị hủy trong phút chốc sao?”

“Nhưng cậu chủ, cứ tiếp tục như thế, cậu sẽ mất mạng đấy”, người sơn trang run giọng nói.

“Nếu mất mạng, mọi người cứu sống tôi chẳng phải được rồi sao”.

Sở Thu trầm giọng nói.

“Nếu anh nghĩ như thế thì có lẽ sẽ thất vọng đấy, tôi giết người chưa từng có ai được cứu sống cả, vì tôi chưa từng để bất kỳ ai toàn thây”.

Duy Ngã Mệnh lạnh nhạt cười nói.

“Vẫn chưa phân được thắng bại, dù là thua, tôi cũng sẽ không để anh xem thường Vân Tiếu sơn trang”.

Sở Thu nghiến răng nghiến lợi, sau đó lấy châm bạc ra rồi đâm vài cây vào nơi cổ.

Thoáng chốc trạng thái của gã đã hồi phục lại, sắc mặt trắng bệch cũng đã hồng hào hơn.

Duy Ngã Mệnh lắc đầu: “Trong mắt tôi, Vân Tiếu sơn trang chẳng là cái gì cả, còn anh có khác nào một con chó chết, con lợn chết không? Tôi muốn giết anh, thậm chí cũng không cần đến một phần công lực, loại người như anh đáng để tôi xem trọng sao?”

“Đừng ngông nghênh thế nữa”.

Sở Thu tức giận gào lên, sau đó lao đến, hai tay tung ra rất nhiều châm khí vung mạnh về phía Duy Ngã Mệnh.

“Tôi thật chẳng biết nói gì, anh yếu cũng chẳng sao, quan trọng là anh còn ngu xuẩn như vậy, loại người như anh không đáng sống, nếu không sẽ chỉ kéo hết thực lực của người vực Diệt Vong xuống thôi, đã vậy thì tôi phải loại trừ đồ vô dụng như anh thôi”.

Duy Ngã Mệnh lắc đầu, sau đó búng ngón tay một cái.

Vù!

Một cây châm khí bay ra với tốc độ siêu âm đâm trúng vào trong châm khí độc của Sở Thu.

Thoáng chốc.

Bụp bụp bụp!

Tất cả châm khí độc của Sở Thu đều bị nổ tung, bản thân gã cũng bị khí độc làm cho văng ra xa.

Duy Ngã Mệnh lại vung tay lên, khí kình biến thành lực lưỡi đao chém về phía Sở Thu.

Sở Thu run rẩy, vội vàng né đòn.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Phụt!

Một cánh tay của Sở Thu bị chém trúng.

Gã nhẫn nhịn cơn đau dữ dội lăn lộn vài vòng mà vội vàng bò dậy.

Soạt soạt soạt!

Lại thêm vài cây châm khí bay đến, gần như chỉ trong tích tắc đâm vào người gã, khiến cả người gã văng ra xa.

Vèo.

Lưng Sở Thu đập mạnh vào trên bức thành ở mép võ đài khiến bức thành chấn động rung lên liên tục như sóng triều, cuối cùng…

Bốp!

Một tiếng động vang lên.

Chỉ thấy bức thành khí hóa mà Sở Thu đập cả người vào đó… xuất hiện một vết nứt khá sâu.

“Cái gì?”

Mọi người đều trố mắt nhìn.

Sở Thu nôn ra máu, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều sắp nổ tung.

Gã vội lấy châm ra ổn định vết thương của mình, nhưng vừa muốn động đậy thì lại nhận ra mình không thể cử động.

“Không ổn, bị điểm huyệt rồi”.

Sở Thu run lẩy bẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK