Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần y Lâm điên rồi sao? Tấn công thôn Dược Vương mà anh cũng nghĩ ra được! Anh không biết điều đó có nghĩa là gì à?

Tưởng gọi là thôn Dược Vương thì nó thực sự chỉ là một cái thôn chắc? Thực ra thôn Dược Vương to khủng khiếp. Một thế tộc đã phát triển cả ngàn năm đâu phải điều mà người thường có thể tưởng tượng nổi.

“Thần y Lâm...cậu…đang đùa phải không? Tấn công thôn Dược Vương? Khác gì là tìm đường chết”, một người đàn ông run rẩy nói.

“Toàn bộ những tôn phái thế tộc sau lưng chúng tôi gộp lại sợ rằng cũng không tấn công nổi hàng tiền tuyến của thôn Dược Vương. Cho dù chúng tôi có ra tay thì cũng không đánh được vào trong thôn. Tới khi đó lợi chẳng bằng mất. Thôn Dược Vương quay qua báo thù thì những người chúng tôi sao chặn được? Vậy khác gì là chiêu họa diệt thân?”

“Thần y Lâm…có vẻ chuyện này không phù hợp lắm”.

Đám đông lóng ngóng.

“Yên tâm. Tôi không hi vọng các người có thể tiêu diệt được thôn Dược Vương. Chỉ cần các người tấn công vào là được. Hơn nữa, tôi cho phép các người cải trang, che giấu thân vận để tránh sự báo thù của thôn này”, Lâm Chính nói.

“Vậy thì việc tấn công còn có ý nghĩa gì chứ?”, ông Hàn cảm thấy không hiểu.

“Các người không cần hỏi nhiều, tôi chỉ hỏi là các người có đồng ý hay không”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Đám đông nhìn nhau, tỏ ra do dự. Họ không biết phải quyết định thế nào. Nhưng lúc này nào đến lượt họ lựa chọn. Cuối cùng, ông Hàn lên tiếng trước.

“Nếu không đồng ý thì sẽ đắc tội với Đông Hoàng Giáo. Tông môn cũng vẫn sẽ bị tiêu diệt. Thay vì như vậy thì chi bằng nghe theo thần y Lâm, mạo hiểm một phen”.

Nói xong, ông Hàn lập tức cầm viên thuốc trên bàn nuốt vào bụng. Những người khác thấy vậy cũng không còn do dự nữa.

Ực!

Ực!

Đám đông lần lượt lấy thuốc. Viên thuốc vừa xuống bụng thì đã được tiêu hóa rất nhanh nên những người định ra ngoài móc họng nôn ra đã phải bỏ cuộc và rơi vào tuyệt vọng.

Số thuốc trên bàn nhanh chóng vơi đi. Kim công tử được Lâm Chính đặt xuống. Hắn ôm cổ, ho khù khụ nhìn viên thuốc.

“Công tử! Mau nuốt đi!”

“Công tử đừng do dự nữa”, hai cao thủ của Thiên Hạt Giáo thúc giục. Kim công tử do dự, cuối cùng cũng phải nghiến răng, nuốt viên thuốc xuống bụng.

“Tiễn khách!”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi rời đi trước.

Mặt ai cũng xám ngoét. Bọn họ định thừa dịp hôi của, đục khoét chút gì đó từ Lâm Chính mà không ngờ lại đẩy chính bản thân vào tình cảnh này.

Tất cả đều cúi đầu, ủ rũ rời đi. Lâm Chính quay về phòng, tiếp tục nghiên cứu thuốc giải độc cho Tô Nhu.

“Thần y Lâm, như vậy thật sự ổn chứ?”, Dịch Quế Lâm bước tới, để lộ vẻ lo lắng.

“Phải cử người đi điều tra thôn Dược Vương”, Lâm Chính khẽ đanh mắt: “Gọi Nhan Khả Nhi tới đây”.

“Vâng”, Dịch Quế Lâm chạy đi.

Một lúc sau, Nhan Khả Nhi dè dặt bước vào: “Thần…y Lâm, anh tìm tôi à?”

“Hãy nói cho tôi biết toàn bộ những gì cô biết về thôn Dược Vương”, Lâm Chính vừa nghiên cứu vừa nói.

Nhan Khả Nhi khẽ tái mặt giống như vừa nghĩ tới chuyện gì đáng sợ lắm. Cô gái khẽ run rẩy.

“Tôi…tôi không biết…tôi không biết. Giờ tôi…không biết gì về thôn Dược Vương hết…", Nhan Khả Nhi ôm đầu ngồi phụp xuống.

Lâm Chính giật mình. Anh nhìn cô, một lúc sau nói tiếp: “Xin lỗi đã để cô phải nhớ lại những ký ức không hay”.

“Không…không có gì…”, Nhan Khả Nhi khẽ lắc đầu, nỗi sợ hãi trong đôi mắt không thể giấu đi đâu được.

“Cô chỉ cần trả lời một câu hỏi của tôi là được”, Lâm Chính nói.

“Anh muốn biết gì?”, Nhan Khả Nhi nhìn anh.

Lâm Chính nghiêm túc nói: “Khả Nhi, tôi hỏi cô...Bên trong thôn Dược Vương có thuốc có thể thải được toàn bộ độc của hoa Tuyệt Mệnh hay không?”

Dứt lời, Nhan Khả Nhi khựng người. Cô ấy bặm môi, do dự một lúc.

“Nói cho tôi biết, có hay không?”

“Có…”, Nhan Khả Nhi hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu.

Lâm Chính mừng lắm. Anh nhắm chặt mắt lại, im lặng một hồi rồi lại tiếp tục nghiên cứu: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, cô mau về đi”

“Nếu anh muốn tới đó lấy thuốc thì chỉ có nước chết thôi. Anh mà đi thì sẽ không trở về được nữa đâu”, Nhan Khả Nhi đột nhiên hét lớn.

Lâm Chính nhìn cô. Nhan Khả Nhi rưng rưng nước mắt: “Thực ra anh không nên nhận lời cho trận đấu y này. Bởi vì anh không thắng nổi thôn Dược Vương đâu. Anh không biết thôn đó đáng sợ tới mức nào. Anh là một kẻ ngốc”.

Nói xong, cô ấy quay người chạy ra khỏi phòng. Lâm Chính khựng người. Anh nhìn theo bóng lưng cô gái nhưng không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK