Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình thế có vẻ căng thẳng. Nhiều người qua đường lấy điện thoại ra chụp choẹt. Lâm Chính đứng quay lưng, hơn nữa còn đội mũ nên mọi người không nhìn rõ mặt anh.

Anh chẳng bận tâm tới đám bảo vệ này. Anh biết họ chẳng qua là vì chức trách. Nhưng chức trách là một chuyện, cậy thế bắt nạt người khác là chuyện khác.

“Nếu mọi người ăn nói đàng hoàng thì chúng tôi cũng không làm khó làm gì. Thế nhưng thái độ của các người kém quá, vì vậy chúng tôi không đi đâu hết”, Lâm Chính đáp lại.

“Cậu...được lắm. Chúng tôi nói mà các người không nghe thì đừng có trách chúng tôi đấy”, vài người bảo vệ tỏ ra tức giận, đồng loạt lao lên. Thế nhưng bọn họ nào phải là đối thủ của Lâm Chính. Tất cả bị hạ gục trong nháy mắt.

“Ây da...”, tiếng gào thét vang lên. Người đi đường thất kinh. Sự việc đã khiến tổ phim phải chú ý.

“Cắt cắt!", đạo diễn tức giận, hét lớn rồi dẫn theo người chạy tới.

“Chuyện gì vậy?”, người đạo diễn trầm giọng.

“Đạo diễn, bọn họ làm loạn, còn đánh người nữa”, anh Nhậm chỉ vào Lâm Chính.

“Cái gì?", đạo diễn tức điên.

“Mau nhìn xem đó là đạo diễn Trần Hỉ”

“Ôi trời, đó là đạo diễn quay bộ phim ‘Người sói lúc nửa đêm’ và ‘Vị vua cuối cùng’ đúng không?”

“Tôi thích xem phim của ông ấy lắm”.

“Đạo diễn lớn đấy. Nghe nói gần đây đang quay phim ‘Nhất Tâm Chi Niệm’ nữa, doanh thu phòng vé đã lên tới cả trăm triệu tệ rồi”.

“Thật không ngờ ông ấy lại chạy tới đây quay phim”.

Đám đông hò reo. Trần Hỉ đắc ý lắm, nhưng giờ không phải lúc thể hiện. Ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Người bạn, cậu có hai lựa chọn, một là xin lỗi nhân viên của tôi, sau đó cút, đừng làm phiền chúng tôi. Hai là tôi báo cảnh sát tới bắt cậu. Cậu tự chọn đi”.

“Đây không phải là khu vực tư nhân mà. Tại sao chúng tôi lại không thể ở đây?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Bởi vì tôi đang quay phiem”.

“Ông quay phim thì phải phong tỏa chỗ này à? Ông bá đạo quá. Vậy nếu tôi cũng đóng phim ở đây thì sao? Các người cũng phải rời đi nhỉ.

Trần Hỉ bật cười: “Cậu là cái thá gì? Cậu muốn quay phim ở đây? Vậy thì tôi đi. Sao nào? Cậu là đạo diễn cơ à? Biệt danh là gì? Nói tôi nghe xem! Trong cái giới lớn không lớn nhỏ cũng không nhỏ này ông Tổ bà Phật nào tôi cũng biết hết. Tôi muốn biết xem cậu là ai”.

“Thôi được, nếu đã vậy thì để tôi gọi điện thoại”, Lâm Chính nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tống Kinh.

“Ông tới đây một chuyến. Đưa hết người tới đây quay một đoạn phim ngắn cho bạn của tôi”.

“Được được, chủ tịch Lâm yên tâm, tôi tới ngay”.

Tống Kinh gật đầu ngay tắp lự. Ông ta không ở Giang Thành nhưng chỉ cần là Lâm Chính yêu cầu thôi thì dù anh có ở chân trời góc bể ông ta cũng sẽ chạy tới. Tống Kinh bỏ hết công việc đang dang dở, tức tốc tới địa điểm của Lâm Chính.

“Ấy, có đoàn phim thật à? Nhờ được ai thế?”, Trần Hỉ cười khẩy.

“Người này chắc là ông quen, đợi lát nữa ông ta tới thì ông sẽ biết”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Hừ, vậy thì cứ chờ xem”, Trần Hỉ tỏ ra khinh thường.

“Đạo diễn Trần, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc này một đôi nam nữ bước tới. Người đàn ông cao to, tuấn tú, đeo khuyên tai. Còn cô gái thì mặc lễ phục trông rất đáng yêu. Sự xuất hiện của họ khiến đám đông chú ý.

“Ôi là Tiếu Nam!"

“Trời ơi, thần tượng của tôi”.

“Người kia lẽ nào là Trường Kỳ Nhan? Trời ơi, Tiếu Nam và Trường Kỳ Nhan quay phim ở đây à?”

“Tôi phải nhờ họ ký tên mới được”.

“Tiếu Nam! Em yêu anh!”

“Trương Kỳ Nhan! Em đồng ý lấy anh nhé”, đám đông hò reo, cả hiện trường sục sôi. Có vài người định lao tới chụp ảnh với minh tinh của mình. Thế nhưng bọn họ bị nhân viên của đoàn phim chặn lại.

Tiếu Nam và Trương Kỳ Nhan lịch sự vẫy tay và mỉm cười với đám đông. Như từ sâu trong mắt họ ánh lên vẻ ghét bỏ và khinh thường.

“Đạo diễn Trần, bộ phim này còn quay được nữa không đây? Thời gian của tôi quý giá lắm, nếu không quay được thì tôi đi đó”, Trương Kỳ Nhan tỏ ra mất kiên nhẫn.

“Tôi cũng có họp báo. Đạo diễn Trần, ông mau đuổi những người này đi đi. Đừng làm muộn giờ của mọi người nữa", Tiếu Nam cũng lên tiếng.

“Cậu Tiếu, cô Trương, mọi người đợi chút, tôi sẽ xử lý ngay, xử lý ngay”, Trần Hỉvội vàng gật đầu.

“Ông mau xử lý, ngoài ra bảo đám người này đừng quay nữa. Người nào người nấy đều não tàn cả, tôi nhìn là buồn nôn”, Tiếu Nam hừ giọng.

Anh ta theo đuổi hình tượng trong trẻo. Nhưng đó là do thiết kế cả, còn trên thực tế thì anh ta ghét đám fan của mình vô cùng. Trương Kỳ Nhan cũng vậy, thế nhưng cô ta ghét địa điểm mà Trần Hỉ chọn hơn cả.

“Tôi đã nói là đừng tới những nơi như này quay rồi. Ở đây chẳng ra làm sao cả. Ông xem, xảy ra chuyện cả rồi đây này”, Trương Kỳ Nhan cười lạnh.

Trần Hỉ chỉ cười trừ, không dám cãi lại. Ông ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mời hai người này nên không thể đắc tội được. Chuyện tới nước này, đành phải mau chóng giải quyết vấn đề thôi.

“Này, rốt cuộc thì cậu có đi hay không?”, Trần Hỉ trầm giọng.

“Không phải tôi nói rồi sao. Tôi cũng đóng phim ở đây. Tổ phim của tôi sắp tới rồi”, Lâm Chính nói.

“Tổ phim của cậu?”, Trần Hỉ chau mày.

“Anh đóng phim gì? Có người xem không?Thật nực cười. Cút qua một bên, thời gian của tôi là vàng là bạc, anh không đền nổi đâu”, Trương Kỳ Nhan tỏ vẻ khinh thường.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn lên tiếng: “Ồ! Cô nổi tiếng lắm à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK