Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhẫn Đông Hoàng có nghĩa là gì thì người của những tông phái này đều biết rõ. Đó là tín vật của giáo chủ Đông Hoàng Giáo. Chỉ có Đông Hoàng Thần Quân mới đủ tức cách đeo nó.

Cùng với những thị vệ tùy tùng của Đông Hoàng Thần Quân này nữa thì thân phận của thần y Lâm đã quá rõ ràng.

“Đông Hoàng Giáo..Thần y Lâm…sao lại có mối liên hệ với Đông Hoàng Giáo chứ?”

“Hơn nữa cậu ta còn là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo? Trước giờ có nghe thấy bao giờ đâu”.

“Là giả đúng không? Chắc chắn…là giả”.

“Không thể tin được. Điều này đột ngột quá…”

Đám đông há hốc mồm. Không ai có thể chấp nhận được thông tin khủng khiếp này.

“Mọi người đừng để cậu ta ta lừa gạt. Tất cả là giả thôi! Đều là màn kịch của thần y Lâm cả! Đừng để bị dọa"

Lúc này một người đàn ông mặt toàn râu đứng lên, hừ giọng: “Hai tháng trước tôi tới Đông Hoàng Giáo. Trước mắt, Đông Hoàng Giáo đang bị chia năm xẻ bảy, căn bản không có giáo chủ. Giờ tự dưng lại lòi ra, mà còn đúng là thần y Lâm. Hừ, tôi thấy chẳng qua cậu cho rằng chúng tôi không hiểu về Đông Hoàng Giáo nên cố ý dọa chúng tôi mà thôi”.

“Nói có lý”.

“Tôi cũng không hề nghe nói là Đông Hoàng Giáo có giáo chủ mới”.

“Chắc chắn là giả!”

Một vài người ghé tai nhau, gật đầu xì xầm. Lâm Chính không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn người kia.

Người này lại đanh giọng: “Thần y Lâm! Giờ tôi rời khỏi đây. Tôi nói cho cậu biết, những điều cậu hứa với chúng tôi thì phải thực hiện cho bằng được! Nếu trước màn quyết đấu mà tôi không nhìn thấy thứ thuộc về mình thì cậu đừng có trách chúng tôi!”

Nói xong người này soải tay, đi ra cửa. Từ đầu tới cuối Lâm Chính không hề nhìn ông ta lấy một cái.

Đám đông quay qua nhìn. Người này có thái độ vô cùng khoa trương. Hắn nghênh ngang bước đi. Thế nhưng một giây sau thì có một bóng hình xuất hiện trước mặt hắn.

“Chán sống à!”, người này có vẻ như đã đoán trước là Lâm Chính sẽ ra tay với mình nên quát lớn. Bàn tay vừa định cầm nắm cửa của hắn thu lại. Hắn tung ra một quyền, đấm thẳng vào bóng hình kia.

Đống thời, vài người ở phía sau hắn cũng đồng loạt ra tay, tấn công các điểm huyệt của đối phương.

Một người khóa chặt họng! Một người moi tim! Một người tấn công và các tử huyệt

Rõ ràng là đòn sát phạt. Họ không có ý nương tay.

Đám đông đanh mắt. Tình huống này khéo xảy ra án mạng mất.

Thế nhưng một giây sau.

Vụt! Âm thanh quỷ dị vang lên. Hai cánh tay lao về phía bóng hình kia đột nhiên khựng lại.

Bóng hình đó cũng đưa tay ra chặn đứng đòn tấn công của đối phương. Có điều đối phương cũng chỉ có hai cánh tay chứ không phải ba đầu sáu tay nên cũng khó mà chống lại được đòn tấn công liên tục.

Quả nhiên.

Bụp.

Bụp.

Vùng ngực và họng của người này bị tấn công. Âm thanh nặng nề vang lên.

Toàn bộ hiện trường bị dọa sợ hết hồn. Đám đông trố mắt nhìn bóng hình kia.

Bóng hình này đột nhiên bất động, nhìn chăm đám người tấn công ngay trước mặt mình

“Hả”, gã đàn ông có phần chột dạ, vô thức lùi về sau hai bước. Hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Thường thì người nào bị tấn công như thế không chết cũng bị sốc nặng, vậy mà đối phương vẫn đứng sừng sững trước mặt

Thật kỳ lạ! Người đàn ông nghiến răng, gào lên và tung ra tiếp một đấm. Thế nhưng quyền đấm của hắn vừa tung ra thì…

Vụt!

Bóng hình kia lập tức phát lực, chộp lấy hai cánh của của hắn và bẻ gãy rồi lôi hắn quét những tên thuộc hạ còn lại.

Rầm! Nắm đấm của người đàn ông còn chưa chạm được vào đối phương thì cơ thể hắn đã không khác gì miếng bánh sandwich kẹp giữa hai tên thuộc ha bên trái và bên phải của mình.

Hắn vội vàng lùi về sau, nổ đom đóm mắt. Sau khi đứng vững lại, hắn nhìn cổ tay bị gãy của mình và bắt đầu kêu gào trong đau đớn.

“Lên! Lên hết cho tôi…Giết kẻ đó!”

“Rõ!”, những tên thuộc hạ còn lại bặm môi, lao hết lên.

“Đừng nương tay”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

Đám đông thót tim. Dứt lời, bóng hình kia đột nhiên rút thanh kiếm ở eo ra và chém tới. Tốc độ của người này nhanh tới mức không nhìn thấy gì.

Khi mọi người còn chưa nhìn rõ thanh kiếm thì đã thấy một đường sáng loé lên. Những tên thuộc hạ lao về phía bóng hình này trong nháy mắt dừng hình.

Bóng hình cũng lùi lại vào một góc trong bóng tối. Đám đông tái mặt, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo đã khiến tất cả phải thất kinh.

Những kẻ thuộc hạ vừa nãy dừng hình kia đều xuất hiện một vệt dài quanh cổ, máu từ đó bắn ra, đầu chúng cũng dần ngoẹo qua một bên và rơi xuống đất.

Máu bắn như mưa. Những người này, bao gồm cả người đàn ông trước đó đều đổ rầm ra đất, bất động.

Tất cả những người có mặt bàng hoàng đứng dậy. Họ trố tròn mắt, nhìn cảnh tượng đẫm máu diễn ra ngay trước mặt mình.

Một kiếm…Mà giết chết tất cả. Đây chính là thực lực của ảnh ngự sao? Là con át chủ bài của Lâm Chính?

Đám đông chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Họ dường như không nghĩ được gì thêm.

“Con người tôi có ơn báo ơn, có oán báo oán. Ân nhân thì giống người thân, còn kẻ thù thì dù có chết tôi cũng không bỏ qua. Các người đã lấy tính mạng của tôi và những người thân ra để uy hiếp thì tôi có chết cũng không buông tha các người. Hôm nay tôi giết các người, ngày mai sẽ đạp đổ tông môn của các người. Với thực lực của Đông Hoàng Giáo thì chỉ cần ba ngày là đủ”.

Lâm Chính nói: “Ra tay dọn chiến trường đi”

“Vâng, giáo chủ!”, mhóm ảnh ngự hô vang, đồng loạt rút kiếm ra và tấn công.

“Gượm đã”, đúng lúc này Kim công tử vội lên tiếng.

“Còn gì trăn trối à?”, Lâm Chính hỏi.

Kim công tử bặm môi, trầm giọng: “Thần y Lâm, anh không thể làm như vậy được!”

“Anh đang dạy tôi đấy hả?”, Lâm Chính hỏi.

“Thần y Lâm, tôi chỉ đang khuyên anh thôi. Có thể anh là giáo chủ Đông Hoàng thật nhưng giờ kẻ địch mà anh phải đối đầu là thôn Dược Vương. Thôn dược Vương không hề kém Đông Hoàng Giáo, anh thật sự cho rằng có thể chiến thắng được sao?”, Kim công tử nói tiếp.

“Điều đó có liên quan gì tới việc tôi giết các người?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Nếu anh giết chúng tôi, thực lực phía sau chúng tôi nhất định sẽ tìm cách báo thù anh. Tới khi đó anh không chỉ phải đối phó với thôn Dược Vương mà còn phải đối phó với cả mười mấy tông phái. Dù anh có Đông Hoàng Giáo thì cũng sẽ bị đánh cho tan tác hoa rơi thôi. Anh muốn như vậy?”

“Vậy ý của anh là gì?”

“Tha cho chúng tôi, có thể chúng tôi sẽ không can dự vào chuyện giữa anh và thôn Dược Vương nữa”, Kim công tử hừ giọng.

Thế nhưng dứt lời, Lâm Chính đột nhiên biến mất.

Kim công tử nín thở, vội lùi về sau. Tuy nhiên đã không còn kịp nữa. Một bàn tay nhanh như điện xẹt vồ tới trước mặt hắn và siết chặt cổ hắn.

Đó chính là Lâm Chính. Anh phát lực. Hai chân Kim công tử chới với giữa không trung. Cả người hắn đã bị nhấc khỏi mặt đất…

“Công tử", hai cao thủ phía sau tái mặt, lập tức lao lên. Thế nhưng họ vừa ra tay thì đã có hai đường kiếm chém tới ngay trước mặt khiến họ không dám làm loạn.

Là ảnh ngự! Hai cao thủ ớn lạnh.

Bầu không khí trong căn phòng trở nên đặc quánh.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK