Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây không phải khiêu khích trắng trợn thì là gì? Tất cả đều bị thất kinh trước lời nói của Lâm Chính.

Lâm Chính đang làm gì vậy? Một cốc chủ còn chưa giải quyết xong mà giờ lại đòi khiên chiến với Tiết Sùng Lầu sao. Cậu ta chán sống rồi chắc? Có không ít người cảm thấy khó hiểu.

Nhà họ Lâm bật cười: “Thú vị thật”.

“Thần y Lâm không phải là đầu có vấn đề đấy chứ?”

“Ha ha, tôi thấy không cần đợi đến chưởng sự ra tay nữa rồi. Chắc là nhóc này muốn chết trong tay tiền bối Võ Hoàng đây mà”.

“Ngông cuồng như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi. Không đáng để phải tiếc”, tiếng xì xầm vang lên không ngớt.

“Người này chính là thần y Lâm của Giang Thành sao? Tôi còn tưởng là người thông minh thế nào. Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi. Một người còn trẻ như vậy đương nhiên suy nghĩ thiển cận mà. Xem ra cậu ta có được thành tựu như ngày hôm nay là do may mẫn cả thôi. Cậu ta không tiến xa được đâu”.

Hội trưởng Giang Nam Tùng mỉm cười, tỏ ra khinh thường Lâm Chính. Ngô Khai Sầu thì chỉ bặm môi, không nói gì.

“Ông ơi, anh ta điên rồi sao?”, Hạ Thu Ân tưởng chừng phát điên lên được. Tình hình vốn đã khó khăn lắm rồi, vậy mà Lâm Chính còn làm thế này, thật khiến người khác không hiểu mô tê gì.

“Thần y Lâm không hề bị điên, chỉ là chúng ta không hiểu mà thôi. Cháu ngoan, bình tĩnh, chúng ta phải tin tưởng thần y Lâm. Cậu ấy dám nói ra như vậy chắc chắn là đã phải suy nghĩ rồi”, Hạ Quốc Hải hít một hơi thật sâu. Tới nước này rồi thì ông ta cũng lực bất tòng tâm, chỉ biết trông vào ý trời mà thôi.

Lương Huyền Mi cũng vô cùng lo lắng, chỉ biết lẳng lặng cầu nguyện cho Lâm Chính

Thế nhưng đối phương là Võ Hoàng đấy. Anh định đối phó như thế nào?

“Được! Được lắm!”, Võ Hoàng bật cười, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Cậu đã nói như vậy rồi thì hôm nay tôi không xử lý cậu sẽ không còn là tôi nữa”, nói xong, Võ Hoàng bước tới trước, chân khí phóng ra và sẵn sàng ra tay.

“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi”.

“He he, tôi muốn xem xem thần y Lâm sẽ chết thế nào”.

“Ngông lắm cơ".

Đám đông cười ý vị, chờ đợi Lâm Chính bị hạ gục. Võ Hoàng hừng hực khí thế. Những người đứng xung quanh cũng mơ hồ cảm nhận được áp lực như núi đè mà ông ta phóng ra. Họ cảm thấy khó thở. Có không ít người vô thức lùi lại. Mặt tái nhợt.

Lâm Chính vẫn đứng bất động như một tảng đá. Đúng lúc Võ Hoàng ra tay thì...Một người đàn ông đeo mặt nạ bước tới đứng ngay trước mặt Võ Hoàng.

“Hả?”, Võ Hoàng chau mày, nhưng không hề tỏ ra yếu thế mà chỉ lật tay chưởng về phía người đàn ông kia.

Ông ta phát toàn lực. Ông ta muốn giết chết người đàn ông này.

Bùm! Người đàn ông cũng tung ra một chưởng. Âm thanh nặng nề vang lên. Võ Hoàng và người đàn ông đồng loạt bật lùi lại. Tuy nhiên, người đàn ông chỉ lùi lại có nửa bước, còn Võ Hoàng thì lùi lại tới hai bước.

“Cái gì?"

Cả hiện trường bàng hoàng. Hội trưởng Giang Nam Tùng trố tròn mắt. Người nhà họ Lâm cũng ngạc nhiên. Nhà họ Lương, Hạ Quốc Hải, Phương Hồng đều kinh ngạc.

“Không thể nào...Đó là ai vậy? Có thể chặn được cả Võ Hoàng sao?”, Lâm Phi Anh sững sờ. Trác Thần Võ trông vô cùng khó coi, hẳn há hốc miệng định nói gì đó nhưng không dám.

“Người này...là ai vậy?”, Võ Hoàng nhìn tay của mình sau đó run sợ hỏi.

“Tiết Sùng Lầu, hôm nay là buổi quyết chiến giữa cậu Lâm và Lâm Cốc. Tốt nhất ông đừng làm loạn, ngoan ngoãn lùi lại. Nếu không, tôi cũng không ngại mà xử lý ông thêm lần nữa đâu”, người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng nói.

“Xử lý tôi lần nữa sao?”, Võ Hoàng tái mặt, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Hóa ra là ông”.

“Tôi nể mặt ông, lùi lại đi”, người đàn ông lên tiếng.

Giọng nói đầy uy lực. Đám đông run sợ. Rốt cuộc người đàn ông này là ai vậy? Sao lại dám ăn nói như vậy với Võ Hoàng chứ. Lễ nào, người này. còn đáng sợ hơn cả Võ Hoàng sao? Tất cả dán chặt mắt vào Võ Hoàng, chờ đợi hành động tiếp theo của ông ta.

Đối phương ăn nói không chút khách khí như vậy, với tính tình của Võ Hoàng thì chắc chăn ông ta sẽ không bỏ qua. Cao thủ cấp bậc này mà chém giết nhau thì sẽ vô cùng đặc sắc. Thật không ngờ trước cuộc chiến sinh tử lại có cuộc chiến này. Rất nhiều người cảm thấy chuyến đi lần này vô cùng đáng giá.

Thế nhưng một giây sau, tất cả đều hóa đá. Võ Hoàng nhìn chăm chăm người đàn ông đeo mặt nạ, sau đó lùi bước, đứng sang một bên.

Thoái lui rồi sao? Cả đỉnh núi Yên Long đều im phăng phắc.

“Không thể nào...", Lâm Phi Anh lầm bầm, trố tròn mắt.

Giag Nam Tùng không nhịn được nữa bèn trầm giọng: “Ông Tiết, dù gì ông cũng là một tượng đài của giới võ đạo, hôm nay có biết bao nhiêu người thế này, tại sao lại giống như một con chuột nhắt thế. L nào ông không bằng ông ta sao?”

Säc mạt của Võ Hoàng trồng võ cùng khó coI. Ông ta nhìn Giang Nam Tùng và chỉ hừ giọng: “Ông nói đúng, đúng là tôi không băng người này. Mà đã không là đối thủ thì tại sao phải tự làm nhục chính mình chứ?”

“Ông...là người luyện võ mà có thể đầu hàng như vậy sao? Vậy thì có phải là không xứng với hai từ Võ Hoàng không?”, Giang Nam Tùng quát.

“Khốn khiếp. Ông dám nói vậy với tôi? Có tin tôi giết chết ông không?”, Võ Hoàng tức giận.

Giang Nam Tùng tái mặt, không dám lên tiếng nữa. Mặc dù ông ta là hội trưởng Hiệp hội võ thuật nhưng lại không có nền tảng võ thuật, nói thẳng ra ông ta là người quản lý mà thôi. Một khi mà có xung đột với giới võ đạo thì ông ta nào có bản lĩnh làm gì. Dù sao thì những kẻ điên này mà hành động sẽ không bao giờ quan tâm đến hậu quả hết. Võ Hoàng mà muốn làm gì thì có lẽ cũng chẳng ai có thể cản được.

“Thôi bỏ đi, ngay cả Võ Hoàng còn sợ thì tiếp theo sẽ do nhà họ Lâm chúng tôi giao đấu với thần y Lâm vậy”, Lâm Phi Anh lấy lại bình tĩnh, bước tới và hô lớn. Ông ta không thể để Lâm Chính kiểm soát tình thế này được.

Dứt lời, tất cả bừng tỉnh. Đúng vậy, Võ Hoàng không làm được thì chẳng phải vẫn còn Lâm Cốc sao.

“Cuộc chiến này, do tôi đại diện”, lúc này người đàn ông đeo mặt nạ cũng chính là Chiêm Nhất Đao. lên tiếng.

“Đại diện sao sao? Ông tưởng ông là ai? Ông muốn giẫm lên quy tắc của cuộc chiến sinh tử à? Ông muốn làm kẻ địch của cả giới võ đạo hay gì?”, Lâm Phi Anh quát lớn.

Đám đông cũng gào lên: “Nói đúng! Cuộc chiến sinh tử đã định, không được ai thay thế hết?”

“Chúng tôi tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra”.

“Ông đang giẫãm đạp lên cả giới võ đạo đấy?”

“Thần y Lâm, có phải là cậu quá ngông rồi không”.

Đám đông hét toáng lên, tỏ ra vô cùng giận dữ. Chiêm Nhất Đao cũng khựng người. Băng Thượng Quân khẽ lên tiếng: “Thừa thầy, không thể vi phạm được, nếu không sẽ khiến đám đông nổi giận”.

“Tôi biết! Nhất Đao, ông lui xuống, tôi sẽ đấu với Lâm Gốc”.

“Cậu Lâm, người này...không hề tầm thường, cậu không dễ đối phó đâu”, Chiêm Nhất Đao nhìn Lâm Cốc và lên tiếng.

“Ông cũng nhận ra à?” “Vâng”. “Yên tâm, tôi biết giữ chừng mực”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi chắp tay sau lưng và bước lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK