Thiên kiêu xuất hiện, trấn nhiếp cả hiện trường. Tất cả đều dừng lại. Bởi vì ai cũng biết không cần phải đánh tiếp nữa.
Dù không biết thực lực hiện tại của thiên kiêu như thế nào nhưng ai cũng biết bọn họ không phải là đối thủ của anh ta nữa rồi.
“Chủ thượng”, người phụ nữ mặc áo đỏ tỏ ra vô cùng vui mừng. Cô ta kích động tới mức run người, chật vật bò dậy, tập tễnh bước về phía trước và quỳ phụp xuống.
“Chúc mừng chủ thượng đã phi thăng thành công. Chúc mừng chủ thượng”.
Cô ta rưng rưng nước mắt.Bao năm qua nỗ lực, cuối cùng cũng đã có kết quả. Giờ đây thiên kiêu đã phi thăng, chẳng ai còn là đối thủ của anh ta nữa. Và cũng chẳng còn ai dám đối đầu với cô ta.
“Ai khiến cô thành ra như thế vậy?”, thiên kiêu nhìn xuống, khẽ hỏi.
Dứt lời, đám người Tả Hữu Thiên Vương ở phía sau bàng hoàng, ai cũng run bần bật và vội vàng khấu đầu: “Chủ thượng tha mạng. Xin chủ thượng tha mạng”.
Thiên kiêu có thể khiến Tả Thiên Vương dừng tay có nghĩa là anh ta nắm được tình hình phía bên ngoài này. Anh ta hỏi cô gái mặc áo đỏ cũng chỉ đề xác nhận mà thôi.
“Chủ thượng, Tả Hữu Thiên Vương phản bội Thánh Sơn, định giết chết tôi sau đó bỏ chạy, không muốn dốc sức vì chủ thượng nữa. Kẻ nghịch đồ như vậy đáng chết”, cô gái mặc áo đỏ quay lại nói.
“Vũ Thành Mị, cô ăn nói linh tinh. Rõ ràng cô muốn chúng tôi biến cô thành huyết nhân, chúng tôi vì mạng sống mới làm vậy. Vậy mà cô còn dùng lời nói ác ý để tố cáo chúng tôi”, Hữu Thiên Vương tức giận gầm lên.
“Đúng vậy, chủ...chủ thượng, chúng tôi làm như vậy vì muốn giữ mạng sống mà thôi...để giữ lấy cái mạng còi này dốc dức vì chủ thượng. Vũ Thành Mị không thể chỉ huy người khác khiến cho quân của Long Quốc tấn công lên cả Thánh Sơn. Cô ta thất bại, định bảo chúng tôi chuyển hóa thành huyết nhân. Do cô ta bất tài, lại đổ lỗi lên chúng tôi. Công bằng ở đâu. Mong chủ thượng...minh giám”, Tả Thiên Vương cũng run rẩy nói.
“Là như vậy sao?”, thiên kiêu nhìn cô gái mặc áo đỏ.
Cô gái mím môi, cúi đầu nói giọng khàn khàn: “Đúng vậy...”
“Tôi biết rồi”, thiên kiêu gật đầu sau đó quay qua nhìn Tả Thiên Vương. Anh ta đưa tay lên khẽ chộp lấy Tả Thiên Vương từ khoảng cách xa.
“Á”, Tả Thiên Vương phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể Tả Thiên Vương nổ tung, máu bắn tung tóe.
“Cái gì?”, các tầng lớp cấp cao của Thánh Sơn hồn bay phách tán. Đám đông bỏ chạy hoặc là quỳ xuống xin tha mạng.
Thế nhưng những người vừa định bỏ chạy kia đã bị thiên kiêu xử lý.
Bùm bùm...Họ có kết cục giống như Tả Thiên Vương. Tất cả đều bị nổ tung.
“Chủ thượng! Tại sao? Tại sao? Lẽ nào chủ thượng lại tin Vũ Thành Mị và không tin tưởng chúng tôi?”, Tả Thiên Vương không hề bỏ chạy mà tức giận gào lên.
Thế nhưng thiên kiêu chỉ nói bằng vẻ vô cảm: “Không phải tôi tin Thành Mị mà là tôi cảm thấy nghi ngờ với lòng trung thành của các người. Nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì Thánh Sơn. Vậy tại sao các người không vào huyết trận?”
Dứt lời, Tả Thiên Vương trố tròn mắt.
“Vào lúc sinh tử, các người không chịu hi sinh, ngược lại còn muốn giết người của mình, như vậy tôi hà tất phải giữ các người lại?”
Nói xong thiên kiêu giơ tay lên. Hữu Thiên Vương rùng mình, vội đứng bật dậy lao về phía cô gái mặc áo đỏ: “Tiện nhân, cô phải cùng chết với tôi”.
Nói xong người này điên cuồng lao tới. Nhưng Hữu Thiên Vương mới lao được nửa đoạn đường thì đã bị nổ tung. Thế là tầng lớp cao cấp của Thánh Sơn đều bị giếtt sạch.
Chưa tới 10 giây mà thiên kiêu đã tiêu diệt hết thảy. Chấn Chung, Trần Chiến sững sờ.
Vạn Kình Tùng cũng tối mặt. Sức mạnh này đã vượt ngoài sự tưởng tượng của họ. Đây chính là tiên nhân sao?