Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi người máy trở lại bình thường, cơ thể nó đã khôi phục trở lại màu sắc vốn có.

Lệnh Hỏa Quân đã biến thành một cục than đen, vẫn còn giữ hình dạng giãy giụa trước khi chết, toàn thân bốc khói, thoáng có thể nhìn thấy vẻ dữ tợn trên mặt.

Người xung quanh há hốc miệng, kinh ngạc nhìn sững.

Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến mỗi một người ở đây đều chấn động.

Một vài người sợ đến mức mặt không còn sắc máu, toàn thân run rẩy, chân nhũn ra, thậm chí có người còn ngồi hẳn xuống đất, hoàn toàn không đứng dậy nổi.

“Rốt cuộc đây là quái vật gì?”.

Đao Mặc Long đứng sau Lâm Chính nuốt nước bọt.

“Người máy này đã hấp thu lửa của Lệnh Hỏa Quân, kết hợp với năng lượng trong cơ thể mình. Nó khống chế Lệnh Hỏa Quân sau đó bùng nổ, tỏa ra nhiệt độ lửa cao hơn lửa của Lệnh Hỏa Quân không biết bao nhiêu lần, cho nên đã thiêu cháy Lệnh Hỏa Quân. Sức mạnh của thứ này đã vượt ngoài sự tưởng tượng của tôi”, Ngạo Ưng nói.

Ai cũng biến sắc.

“Các… Các vị, Lưu Viêm Trũng này tôi không vào nữa, các vị vào đi”.

Có người không chịu nổi cảnh tượng đáng sợ đó, quay đầu chạy.

“Tôi… tôi cũng không cần nữa!”.

“Mạng quan trọng hơn…”.

“Các… Các vị, tạm biệt!”.

Vài người nhát gan quay đầu chạy.

“Kẻ vô năng đi rồi cũng yên tĩnh”, Ngạo Ưng liếc nhìn những người đó, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

“Xem ra Thương Minh chúng ta phải trở về tay trắng rồi”.

Dịch Tiên Thiên nhìn mọi người đều bị dọa sợ, không ai dám ra mặt, lắc đầu thở dài.

Một vài cao thủ không cam tâm, nhưng thực lực của người máy cao thâm khó dò, bọn họ cũng không dám tùy tiện ra tay.

Bất cẩn một chút là sẽ hóa thành than ngay.

Vậy nên dù là đám người Ngạo Ưng được mọi người trông đợi, lúc này cũng sẽ không lỗ mãng.

Anh ta phải xem vài người ra tay, phân tích được nhược điểm của người máy rồi mới xông lên.

Nhưng không phải ai cũng có suy nghĩ giống như anh ta.

“Có phải mọi người nhầm lẫn gì rồi không?”.

Một người đàn ông để tóc dài, mặt mày lạnh lùng đứng ra, nhìn người máy trước mặt: “Một lão già và một thứ đồ chơi lắp ghép sao có thể ngăn cản được chúng ta? Vì sao chúng ta phải tuân thủ quy tắc của ông lão đó?”.

Hắn nói xong, tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang người đàn ông đó.

“Cậu Huyết? Không biết cậu có cao kiến gì?”, Ngạo Ưng cười hỏi.

“Chúng ta không biết rốt cuộc thực lực của người máy này thế nào, có lẽ thực lực tầm thường, cũng có thể thực lực trác tuyệt. Nếu chúng ta chiến đấu với nó thì chắc chắn sẽ phải mạo hiểm, thay vì vậy chi bằng chúng ta phá hoại quy tắc, bất chấp công vào Lưu Viêm Trũng tìm kiếm lợi ích trong đó, vậy không phải được rồi sao?”, người được gọi là cậu Huyết lên tiếng.

Mọi người nghe vậy, hai mắt bừng sáng.

“Đúng vậy, sao chúng ta phải lần lượt chiến đấu với người máy đó? Chi bằng cùng nhau xông lên, phá cánh cửa của Lưu Viêm Trũng, lấy lợi ích là được!”.

“Đánh tay đôi cái quái gì, tôi không thèm đánh tay đôi!”.

“Ngay cả Lệnh Hỏa Quân cũng đã chết, thực lực của tôi không mạnh bằng Lệnh Hỏa Quân, đánh với nó chắc chắn sẽ không đánh lại!”.

“Chi bằng cứ cướp đi là được rồi!”.

Bọn họ nhao nhao nói, hạ quyết tâm, đồng loạt lấy vũ khí ra, nhìn chằm chằm cánh cửa đó.

Lệnh Hỏa Quân được xem là thực lực mạnh nhất trong số họ, hắn hi sinh khiến nhiều người gặp cú sốc lớn, vì bọn họ biết mình không bằng Lệnh Hỏa Quân. Ngay cả Lệnh Hỏa Quân cũng đã thua, bọn họ hoàn toàn không có hi vọng vào động phủ.

Còn lời nói của cậu Huyết hoàn toàn thức tỉnh bọn họ.

Mọi người đến đây đều vì bảo bối, đánh không lại người máy, không có hi vọng lấy được bảo vật, bây giờ muốn có được bảo bối chỉ có thể dựa vào cướp!

Và thế là…

“Các anh em, đi theo tôi, chém mở cánh cửa động phủ, giết vào trong!”.

Một người hét lên, xông tới cánh cửa.

Những người khác cũng chạy theo.

Mọi người sử dụng toàn bộ thủ đoạn của mình, đập mạnh vào cánh cửa bị xích sắt khóa chặt.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm…

Cửa lớn bị đánh ầm ầm.

Nhưng… người máy ở bên này vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không đi ngăn cản.

Ông lão dựa vào bia mộ nghỉ ngơi cũng chỉ hờ hững nhìn đám người đó, sau đó lại tiếp tục gà gật, hoàn toàn không quan tâm.

Cảnh này xuất hiện, đám người Ngạo Ưng đứng ngồi không yên.

Bọn họ đang ngầm cho phép!

“Đi!”.

Ngạo Ưng quát lên, cũng dẫn người chạy tới, tấn công cánh cửa đó.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực của bọn họ, chẳng mấy chốc cánh cửa đã xuất hiện vết nứt, xích sắt khóa cánh cửa đó cũng xuất hiện vết đứt gãy.

Thấy vậy Đao Mặc Long cũng sốt ruột, liếc nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn đang im lặng và Lâm Chính, chẳng muốn nói gì thêm, xông qua đó cùng người của sơn trang Viêm Đao.

“Thần y Lâm, chúng ta không qua đó sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ cũng hơi dao động, nghiêng đầu hỏi.

“Không đi!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vì sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.

Dịch Tiên Thiên cũng ngạc nhiên.

Cửa sắp được mở ra, bây giờ mà còn không đi thì chẳng phải sẽ bị người ta giành trước một bước sao?

Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Chính khiến bọn họ sững sờ.

“Tôi muốn khiêu chiến với người máy này, lấy được tư cách rồi mới bước vào Lưu Viêm Trũng”, Lâm Chính nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK