Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?”.

Long Tu gần như không dám tin những gì mình nghe được.

Hóa ra Diệp Viêm đã ý thức được ông ta sẽ thất bại từ lâu nên bỏ chạy…

“Dừng… Dừng tay… Cậu không được giết tôi… Tôi… Tôi là tổng đạo sư của người Long tộc! Tôi… Tôi là đại nhân của Long tộc! Cậu giết tôi rồi, Long tộc sẽ không tha cho cậu đâu…”.

Long Tu run rẩy hét lên, định đe dọa Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính đã không còn quan tâm đến những chuyện đó.

Anh đột nhiên dùng sức, sức mạnh long tâm vô cùng tinh thuần tỏa ra từ lòng bàn tay anh, xuyên qua cổ ông ta.

Long Tu rùng mình, sau đó cơ thể đang giãy giụa chợt cứng đờ.

Đầu ông ta từ từ rơi từ trên cổ xuống đất, lăn một vòng, máu bắn đầy đất.

Lâm Chính thấy vậy, ném cơ thể Long Tu sang một bên.

Đám người Thu Ngạn sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

Không ai ngờ Lâm Chính lại giết được Long Tu dễ dàng như vậy!

Thật là đáng sợ…

“Lâm đại nhân thần uy cái thế, chúng tôi… chúng tôi bái phục!”.

Đám người Thu Ngạn run rẩy quỳ dưới đất hô to.

Lúc này, trong mắt bọn họ, Lâm Chính vô cùng mạnh, hoàn toàn không thể so sánh với trước kia.

Nếu Lâm Chính thật sự muốn giết bọn họ, bọn họ kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi chết.

Lâm Chính liếc nhìn bọn họ, sau đó đi tới, sử dụng một luồng long lực hóa thành châm khí đâm vào cơ thể bọn họ.

“A!”.

Bọn họ sợ đến mức la lên, cả người run như cầy sấy.

Nhưng chẳng lâu sau, bọn họ đã cảm thấy khác.

Châm khí đi vào cơ thể, trong cơ thể bọn họ giống như có một dòng nước ấm chảy qua, vô cùng dễ chịu…

“Đây là…”.

Thu Ngạn ngạc nhiên.

“Lần này các anh có công không nhỏ, kéo dài thời gian để tôi hấp thu sức mạnh long tâm thành công, nếu không thì chúng ta đều phải chết ở đây. Các anh đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi các anh”.

Lâm Chính nói.

Thu Ngạn nghe xong, nước mắt lưng tròng.

“Cảm ơn Lâm đại nhân, cảm ơn Lâm đại nhân… Hu hu hu…”.

Bọn họ đại nạn không chết, còn được Lâm Chính ban ơn, đương nhiên rất cảm động, cũng rất cảm kích Lâm Chính.

“Đại nhân, chúng ta cứ rời đi vậy sao?”.

Thu Ngạn nhìn cơ quan bị tháo dỡ, không kìm được hỏi.

“Tôi vốn định lợi dụng cơ quan nơi này để đối phó Long Tu, nhưng Long Tu đã chết, tôi cũng có được sức mạnh long tâm. Cơ quan không còn long tâm đã trở thành sắt vụn, không có tác dụng, không đi thì ở lại làm gì?”.

Lâm Chính nói.

Thu Ngạn gật đầu.

Cả đám lập tức theo Lâm Chính rời đi.

Chẳng mấy chốc, đám người Lâm Chính rời khỏi tầng cuối cùng, chạy thẳng lên phía trên.

Lâm Chính rời đi chưa bao lâu, một bóng người lặng lẽ đi vào cửa tầng cuối cùng.

Đó là Diệp Viêm lúc trước đã rời đi.

Diệp Viêm nhìn chằm chằm thi thể không đầu nằm dưới đất, bước nhanh tới, lấy con dao nhỏ trên người ra bắt đầu phân giải thi thể của Long Tu.

“Lâm Chính à Lâm Chính, cảm ơn mày! Long Tu cũng tính là nhân vật không tầm thường ở Long tộc, nếu có được thi thể ông ta sẽ giúp ích rất lớn cho việc hấp thu long mạch của tao sau này!”.

Hai mắt Diệp Viêm nóng bừng, động tác cũng nhanh nhẹn.

“Không cần cảm ơn!”.

Đúng lúc đó, sau lưng Diệp Viêm vang lên giọng nói lạnh lùng.

Cả người Diệp Viêm run lên, quay đầu nhìn về phía cửa, bấy giờ mới thấy đám người Lâm Chính đã rời đi lại quay về.

Diệp Viêm sửng sốt, ý thức được gì đó.

“Hóa ra mày giả vờ rời đi để dụ tao ra?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK