Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mượn đồ? Cậu cũng xứng sao?”

Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng: “Cậu là cái thá gì?”

Dù lời nói rất mất lịch sự nhưng ông có đủ tư cách để nói như vậy. Không có Tịnh Thế Bạch Liên nhưng thực lực của ông ta không phải là thứ mà ai cũng có thể đối kháng được.

Đừng nói là An Huyền, ngay cả đám Ma Quân thì ông ta cũng mặc kể. Cả Thiên Ma Đạo chẳng ai có thể đấu được với ông ta nếu Đạo Chủ không đích thân ra mặt.

An Huyền cũng không hề tức giận, hắn chỉ cười thản nhiên: “Tôn Giả, tôi coi trọng ông vì ông là tiền bối nên mới nể ông vài phần. Ông đừng tưởng tôi sợ ông. Hôm nay ông không cho tôi mượn thì tôi tự lấy vậy”.

“Ha ha, được! Giỏi lắm! Nhóc, cậu là người đầu tiên dám ăn nói như vậy với tôi đấy. Nói cho tôi biết, cậu muốn thứ gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả bật cười nhưng đôi mắt đã ánh lên sát ý.

“Nghe nói ông lấy được Băng Kính ở vùng cực hàn, có thể khắc chế được với Tịnh Thế Bạch Liên. Vật đó, đưa cho tôi mượn nhé”, An Huyền cười.

“Băng Kính sao?”

Thần Hỏa Tôn Giả lạnh giọng, lấy từ trong người ra: “Vật đó ở đây. Nếu có bản lĩnh thì tới đây lấy. Nhưng tôi nghĩ cậu chẳng may mắn chạm nổi vào nó đâu”

“Chưa chắc”.

“Vậy sao? Vậy thì thử đi”.

Thần Hỏa Tôn Giả bật dậy, đứng giữa không trung. Ông ta hét lớn: “Toàn bộ đệ tử nghe lệnh”.

“Rõ”, đệ tử đảo Thần Hỏa đồng loạt hô vang.

“Lao lên giết kẻ địch”, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên, phóng ra hỏa diễm ngập trời, đổ ập về phía đoàn quân của Thiên Ma Đạo.

“Thần Hỏa, tôi đã dám tới đây thì có gì mà phải sợ ông? Để tôi cho ông thấy uy lực của Thiên Ma Đạo nhé”, An Huyền bật cười ha ha, lấy ma đao ra giơ lên cao: “Tiêu diệt đảo Thần Hỏa, đoạt lấy Băng Kính. Giết!”

“Giết”, đội quân của Thiên Ma Đạo hành động ngay lập tức.

Hai bên đánh nhau trên mặt biển. Đó là một trận địa chiến kinh thiên động địa.

Ở Giang Thành...

Lâm Chính không vội sử dụng Thiên Phương Thần Thạch. Anh hi vọng có thể thông qua Thiên Phương Thần Thạch tạo ra được nhiều sản phẩm bắt chước hơn, vì vậy một viên Thiên Phương Thần Thạch không đủ cho Dương Hoa sử dụng.

Mặc dù lúc này Lâm Chính đã có cả Tịnh Thế Bạch Liên trong tay nhưng điều đó không có nghĩa là Thiên Ma Đạo sẽ không uy hiếp anh nữa. Dù sao thì...Thiên Ma Đạo vẫn còn có một người mà Tịnh Thế Bạch Liên không thể làm gì được.

Đối diện với một cường giả như vậy, Lâm Chính phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Bình thường dù có chuẩn bị kỹ tới đâu cũng không có hiệu quả, giờ đây Thiên Phương Thần Thạch đã mang tới cho anh hi vọng mới.

Công việc nghiên cứu của Từ Chính cũng không hề đơn giản. Mấy ngày này Lâm Chính và Mã Hải luôn phối hợp làm việc với anh ta, hoặc là thêm người hoặc là cung cấp thêm nguyên liệu. Mọi thứ đủ để khiến Lâm Chính cảm thấy mệt lử.

Nhưng cũng may là công việc cần chuẩn bị trước đó đã kết thúc, Lâm Chính cũng có thể thở phào.

Tại phòng làm việc của Dương Hoa. Lâm Chính nằm ra ghế, xem báo cáo công việc gần đây của Dương Hoa.

“Chủ tịch Lâm, gần đây cậu vất vả quá, nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi ạ. Việc ở đây cứ giao cho tôi”, thấy vẻ mệt mỏi của Lâm Chính, Mã Hải bèn lên tiếng.

“Không sao. Tôi đã uống thuốc rồi. Cơ thể sẽ hồi phục nhanh thôi”, Lâm Chính nói.

“Vậy vết thương lần mới đây đấu y thì thế nào ạ?”

“Cũng không sao. Tôi đã xử lý xong rồi”.

“Thế nhưng...”, Mã Hải còn định nói gì đó thì không biết phải nói thế nào, đành thở dài.

Đúng lúc này, trong phòng làm việc đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Mời vào”, Lâm Chính nói.

Cánh cửa mở ra, người thư ký vội vàng chạy vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK