Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được câu này, Băng chủ đã có thể khẳng định!

Lâm Chính là một tên điên!

Một tên điên thật sự!

Anh lại muốn nắm quyền lãnh đạo Tiên Tộc!

“Một kẻ từ bên ngoài đến như cậu mà cũng muốn thành tiên chủ? Thật nực cười!”.

Nguyên chủ nheo mắt, nói: “Xem ra tôi đã đánh giá cao cậu rồi, cậu thật ngu xuẩn!”.

“Hừ, không cần nhiều lời, giết cậu ta rồi nói!”.

Thượng chủ quát lên, không muốn tiếp tục để lỡ thời gian, xung phong xông về phía Lâm Chính.

Băng chủ thấy vậy bèn nuốt đan dược vào, lập tức ra tay.

Lãnh tụ ba khu Thiên Tiên, Thượng Tiên, Nguyên Tiên cùng nhau ra tay, cảnh tượng hoành tráng đến mức nào.

Nhưng Lâm Chính không sợ, tay cầm Thiên Sinh Đao, nhìn chăm chăm sức mạnh phi thăng biến dị ba người đánh đến, vung tay.

Vù!

Sức mạnh phi thăng dồi dào trên Thiên Sinh Đao tuôn ra, hóa thành một bức tường lửa, chống đỡ sức mạnh phi thăng đánh đến.

“Cậu nghĩ mình có thể một chọi ba sao? Thật nực cười!”.

Nguyên chủ gầm lên, quất ngựa chạy như bay, nắm trường kiếm trong tay.

Rắc!

Những lớp sương băng nhanh chóng ngưng kết từ trường kiếm.

Chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một cây thương băng.

Ông ta vung múa thương băng với tốc độ rất nhanh, sức mạnh phi thăng trên thương sục sôi, sau đó xoáy đầu thương về phía dị hỏa.

Dị hỏa lập tức tan biến.

Sau đó, thương vung ra như rồng, đánh về phía tim Lâm Chính.

Lâm Chính trở tay vung ngang đao.

Keng!

Thương băng đập vào thân Thiên Sinh Đao.

“Phá cho tôi!”.

Giọng Nguyên chủ tràn đầy tức giận. Thương băng nứt ra từng tấc, lưỡi kiếm bị sương băng bao phủ lại hiện ra, mang theo kiếm quang vô thượng đánh vào Thiên Sinh Đao.

Thiên Sinh Đao bị đánh rung lên điên cuồng.

Cơ thể Lâm Chính cũng bị đẩy lùi về sau liên tục.

Mặc dù lúc trước ba người kia chém giết với nhau đã kiệt sức, ai cũng bị thương, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã khôi phục một ít thực lực.

Dù chưa đạt đến đỉnh cao nhưng trong mắt bọn họ, ba người đối phó một người, giải quyết một Lâm Chính đương nhiên rất dễ dàng.

“Nguyên chủ cố chống đỡ, để tôi diệt thằng nhóc này!”.

Thượng chủ hô lên, cơ thể hóa thành một làn sương băng bao trùm lấy Lâm Chính.

Lâm Chính ung dung điểm ngón tay ra lần nữa.

Vù!

Dị hỏa tuôn ra, hóa thành rồng lửa, bay về phía sương băng.

Nhưng vừa rồi sương băng còn là sương mù lượn lờ đột nhiên hóa hình, biến thành một chiếc miệng chứa đầy răng bằng băng, hung hãn cắn vào rồng lửa, sau đó cắn xé.

Vù!

Rồng lửa bị xé tan.

Tiếp đó, hàm răng bằng băng cắn về phía Lâm Chính, định nuốt chửng anh.

Lâm Chính lại chuyển động ngón tay.

Hồng Mông Long Châm bay ra, được ngón tay anh điều khiển kìm chế hàm răng bằng băng.

Nhưng lúc này hai người kia đã áp chế Lâm Chính hoàn toàn.

Lâm Chính lấy một chọi ba lại chỉ có một mình, làm sao anh chống đỡ?

“Hừ, anh cũng chỉ được vậy mà thôi”.

Băng chủ chậm rãi đi tới phía Lâm Chính, sau lưng cô ta ngưng tụ nhiều sương băng, dưới chân còn xuất hiện hoa băng.

“Anh chặn được Nguyên chủ, chặn được Thượng chủ, vậy bây giờ anh có chặn được tôi không?”.

“Lâm Chính, anh vốn nắm phần thắng trong tay, có thể bình an rời đi! Nhưng vì sự tự đại của anh, lần này anh sẽ mất đi tất cả!”.

“Anh thua rồi, thua một cách triệt để!”.

Băng chủ nói giọng trầm thấp.

Trong lúc cô ta tiến đến gần, sau lưng cô ta đã ngưng tụ một bàn tay băng khổng lồ, trong bàn tay băng đó nắm một nhũ băng to lớn.

Nhũ băng nhắm thẳng vào tim Lâm Chính.

Sức mạnh phi thăng biến dị dồi dào mênh mông xao động, xoay tròn trên đó.

“Chồng ơi!”.

Ngạo Hàn Mai mở to hai mắt, hét lên thảm thiết.

Lần này cô ta không quan tâm gì hơn nữa, chạy thẳng về phía Lâm Chính.

“Giết cho tôi!”.

Người của Tiên Tộc thấy vậy không nói nhiều nữa, cầm kiếm chém.

Các nô lệ lập tức theo sau.

Hai bên lao vào chiến đấu với nhau.

Nhưng đối diện với cảnh tuyệt vọng như vậy, Lâm Chính không hề hoảng loạn, ngược lại lạnh lùng nhìn Băng chủ.

“Cô không giết được tôi!”.

“Đã là lúc nào rồi mà còn cứng miệng?”.

“Thủ đoạn của cô quá kém! Tôi nói rồi, cô không giết được tôi, cũng giống như các người không thể lãnh đạo Tiên Tộc tìm được đường vĩnh sinh vậy”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy thì thử xem!”.

Băng chủ bị Lâm Chính chọc giận, không do dự thêm nữa, bàn tay băng khổng lồ sau lưng vung lên.

Vù!

Nhũ băng đâm về phía Lâm Chính.

Khoảnh khắc đó, dường như trên bàn tay băng đang nắm một luồng sáng.

Luồng sáng bay về phía tim Lâm Chính trước cái nhìn chăm chú của mọi người.

Một giây sau.

Keng!

Luồng sáng đâm vào tim anh nhưng không xuyên qua được, ngược lại làm bắn ra lượng lớn hoa băng, như những vì sao dập dờn quanh Lâm Chính…

“Cái gì?”.

Băng chủ ngơ ngác.

Nguyên chủ và Thượng chủ cũng kinh hãi, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

“Sao lại như vậy?”.

Băng chủ run giọng nói.

Đột nhiên cô ta ý thức được điều gì, mắt trừng to.

Trong nháy mắt, Băng chủ ngã ngồi xuống đất.

“Không! Đây không phải sự thật!”.

Nguyên chủ gần như hét lên.

Thượng chủ thì ngây ra như phỗng.

Bọn họ nhìn thấy nơi ngực Lâm Chính xuất hiện một khối băng, giống như hộ giáp bảo vệ cơ thể anh.

“Băng và lửa?”.

Băng chủ sửng sốt, lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK