Dưới sự hướng dẫn của Lâm Chính, Nam Ly thành chủ, Từ Chính và những người khác bắt đầu từng bước điều trị cho anh.
Sau bốn ngày tích cực điều trị, tay chân của Lâm Chính cuối cùng cũng đã có thể bình phục.
Và với việc phục hồi khả năng vận động, các phương pháp điều trị tiếp theo đương nhiên sẽ ngày càng trở nên dễ dàng hơn!
Sau khi biết tin, Nam Hạnh Nhi, Ái Nhiễm và những người khác vội vã đến cung điện ở núi Thiên Thần. Mấy người Cầm Kiếm Nữ, Mị Mộng, Thương Lan Phúc cũng lục tục kéo đến.
Nhìn thấy Lâm Chính bình an vô sự, mọi người lập tức bật khóc.
"Anh Lâm!"
Cầm Kiếm Nữ không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa, lao tới nhào vào vòng tay Lâm Chính, nức nở không kìm được.
Nam Hạnh Nhi vô cùng nóng mắt, trong lòng cực kỳ tức giận.
Ái Nhiễm cười khổ.
"Tình Nhi, vết thương của tôi còn chưa khỏi, cô đừng kích động quá”.
Lâm Chính cười khổ, nói thẳng.
"Xin lỗi, anh Lâm, tôi mất bình tĩnh”.
Cầm Kiếm Nữ vội vàng ngẩng đầu lên lau nước mắt.
"Sư phụ, người thế nào rồi?"
Mắt Thương Lan Phúc đỏ hoe, trầm giọng hỏi.
"Sẽ mất một thời gian để hồi phục”.
Lâm Chính mỉm cười, đưa tay sờ sờ ngực, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Mặc dù long tâm đã được cấy lại vào cơ thể nhưng lần này tổn thương của nó rất nghiêm trọng. Trái tim này là kết quả của sự dung hợp giữa trái tim Lâm Chính và trái tim rồng, cấp bậc của nó cực kỳ cao. Ngay cả với y thuật hiện tại của anh cũng rất khó có thể chữa khỏi hoàn toàn.
Trái tim rồng không thể chữa khỏi nên tu vi của Lâm Chính sẽ bị giới hạn.
Cho dù anh đã nắm giữ được sức mạnh long tâm đáng sợ, nhưng vào lúc này anh vẫn không thể phát huy nổi ba phần sức mạnh.
Nhưng suy cho cùng anh cũng đã cứu được tính mạng mình.
Những việc này để sau tính cũng không sao.
"Minh chủ của chúng ta đúng là quá lợi hại! Long mạch tộc nhảm nhí, Võ Thần nhảm nhí, trước mặt minh chủ của chúng ta bọn họ chẳng khác gì đàn kiến, không đáng nhắc tới! Ha ha ha ha ha..."
Tửu Ngọc hét lên đầy phấn khích.
"Ông bớt ở đây nói nhảm đi! Ông là người yếu nhất đấy”.
Ngự Bích Hồng hừ lạnh, bóc phốt Tửu Ngọc không thương tiếc.
Tửu Ngọc có chút ngượng ngùng, cười gượng rồi cũng không phản bác gì nữa.
"Ngự Bích Hồng, Mị Mộng, Thương Lan Phúc, mọi người đều rất mạnh. Nhờ mọi người giúp tôi di chuyển con rồng thép vẫn đang mắc kẹt ở lối vào long mạch dưới lòng đất!"
Lâm Chính giao nhiệm vụ cho mọi người.
Mọi người hội ý và lập tức hành động.
Không cần nói cũng có thể tưởng tượng việc di chuyển một con rồng thép khổng lồ như vậy trở lại vực Diệt Vong sẽ khó khăn như thế nào.
Nếu phái người của vực Diệt Vong đi thì sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ này. Tuy nhiên, may mắn thay, Thương Lan Phúc và những người khác thực lực phi thường, và họ là người của long mạch dưới lòng đất. Giao cho họ làm nhiệm vụ này là thích hợp nhất.
Lâm Chính không cần để tâm đến vấn đề này nữa, tiếp tục chữa trị.
Tuy nhiên, vào ngày thứ năm sau khi anh bình phục vết thương, Đào Thành đã trở về từ long mạch dưới lòng đất.
Lâm Chính trước đó đã nhờ Đào Thành điều tra về tình hình hiện tại của tộc Long Mạch.
"Tình hình thế nào rồi?"
Lâm Chính hỏi Đào Thành.
Nhưng Đào Thành mím môi dưới, không nói gì mà chỉ nghiêng đầu gật đầu với người phía sau.
Ngay sau đó, thuộc hạ của Đào Thành dẫn một người vào.
Đó là một người Lâm Chính chưa từng gặp, khắp người đầy vết rách và vết thương.
"Anh là ai?"
Lâm Chính cau mày.
"Long Mạch tộc Long Kỳ... xin tỏ lòng tôn kính Lâm minh chủ!"
Người đó quỳ xuống đất, chắp tay nói.
"Người của tộc Long Mạch?"
Lâm Chính sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức nói lớn: "Long Tử của các anh... Đã chết chưa?"
Long Kỳ nghe câu hỏi, trong mắt hiện lên vẻ bi thương và đau đớn, cúi đầu khàn giọng nói: "Tôi... tôi không biết... có thể đã chết... cũng có thể... chưa chết... "