Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chính không có ý định đấu tiếp với đám người Lâm Anh Hùng.

Nếu tiếp tục đánh, tuy có thể khiến Lâm Anh Hùng bị thương nặng, nhưng bản thân Lâm Chính cũng sẽ không dễ chịu gì.

Dù sao những người đến lần này cũng đều là những cao thủ thực sự của nhà họ Lâm, đám Lâm Diệp, Lâm Thích, Lâm Ngạo tuyệt đối không thể so được.

Hai quyền khó địch bốn tay.

Nếu cứ tiếp tục đánh nhau, Lâm Chính không thể đảm bảo anh có thể an toàn rời khỏi ngọn núi hoang này hay không.

Vì vậy, anh đã lựa chọn rút lui.

Đấu tiếp là việc không cần thiết.

Bởi vì Lâm Chính đã biết đại khái về thực lực của Lâm Anh Hùng.

Đáng tiếc anh không muốn để lộ thân phận, không thi triển châm thuật, nếu không muốn đánh bại Lâm Anh Hùng cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Kết quả vẫn tốt đẹp.

Lâm Chính tin chắc mấy câu nói của anh không những có thể khiến Lâm Anh Hùng sinh ra tâm ma, mà e là người nhà họ Lâm cũng vô cùng hối hận.

Dù sao cũng chính bọn họ đã từ bỏ một sự tồn tại có thiên phú còn đáng sợ hơn cả Lâm Anh Hùng…

Kết thúc chuyến đi đến núi hoang, Lâm Chính trở về Giang Thành.

Nhưng vừa về đến Dương Hoa đã nhìn thấy Phong Thanh Vũ và Lâm Nhược Nam đang ngồi trong phòng làm việc của anh uống trà.

Phong Thanh Vũ vẻ mặt tươi cười, còn Lâm Nhược Nam nhấp nhổm không yên, có vẻ vô cùng lo lắng.

“Ủa! Đồ đệ ngoan, con về rồi đấy à? Nào nào nào, ngồi đi, ngồi đi!”, Phong Thanh Vũ vội vàng kêu lên, cười tươi như hoa.

“Phong tiền bối, vết thương của ông không sao rồi chứ? Sao không nghỉ ngơi thêm? Chạy đến phòng làm việc của tôi làm gì?”, Lâm Chính ngồi xuống ghế giám đốc, cũng không nhìn Lâm Nhược Nam cái nào.

“Vết thương nhỏ đó của sư phụ không sao, xử lý vết thương xong là sư phụ xuất viện rồi… Mà này nhóc con, sư phụ đến tìm con là có chuyện tốt đấy! Con có muốn biết không?”, Phong Thanh Vũ cười nói.

“Xin tiền bối hãy nói rõ”, Lâm Chính cũng chẳng thèm đoán.

“Ha ha ha, được, vậy sư phụ nói luôn cho con biết vậy! Nhóc con, sư phụ đã tìm được người, liên hệ được với Hồng Nhan Cốc, sư phụ định đích thân ra mặt, thương lượng với người của Hồng Nhan Cốc để giải quyết chuyện con giết mấy đệ tử của Hồng Nhan Cốc không lâu trước đó”, Phong Thanh Vũ cười nói.

“Ra mặt thương lượng?”, Lâm Chính sửng sốt, nhìn Phong Thanh Vũ với ánh mắt kinh ngạc: “Tiền bối, ông làm gì vậy? Tôi với Hồng Nhan Cốc còn gì để nói chứ?”.

“Con không thể nói như vậy được, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn! Hồng Nhan Cốc có thực lực lớn mạnh, bây giờ căn cơ của con chưa vững, nếu đấu với người của Hồng Nhan Cốc thì chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề, thế nên sư phụ định giúp con một tay, dẹp yên chuyện này. Dù sao con cũng là đồ đệ của ta mà”.

Phong Thanh Vũ nói.

“Vậy tiền bối định thương lượng thế nào với người của Hồng Nhan Cốc?”.

“Người mà sư phụ liên hệ sẽ đến sân bay vào 9 giờ tối nay, đến lúc đó sư phụ sẽ đi cùng ông ta. Nếu ông ta đến thì chuyện này chắc chắn được chín phần”.

“Tiền bối, tôi vẫn cảm thấy ông không nên một mình đến thương lượng với người của Hồng Nhan Cốc”.

“Nếu sư phụ không đi một mình, chẳng lẽ con cũng đi cùng sao?”, Phong Thanh Vũ hỏi vặn lại.

Lâm Chính im lặng.

“Tóm lại chuyện này cứ quyết định thế đi, sư phụ đi trước đây, con ấy, lúc nào rảnh rỗi thì liên lạc bồi dưỡng tình cảm với sư muội con đi, đừng có mặt nặng mày nhẹ với nó”, Phong Thanh Vũ cười lớn, rồi xoay người rời đi.

Lâm Chính nhăn nhó cười.

“Sư phụ! Sư phụ!”.

Lâm Nhược Nam vội vàng chạy ra hét lên.

Nhưng bên ngoài đâu còn bóng dáng của Phong Thanh Vũ nữa?

Lâm Nhược Nam thở dài, quay lại vị trí của mình, nhưng cả người run cầm cập, vô cùng kiêng dè sợ hãi.

“Cô không cần phải sợ, chỉ cần bố cô không bán đứng tôi, thì tôi sẽ không làm hại cô”, Lâm Chính nói.

“Tôi nói cho anh biết, bố tôi sẽ không phản bội nhà họ Lâm đâu! Tuyệt đối sẽ không! Anh hãy dập tắt hi vọng này đi!”.

“Nhà họ Lâm?”.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi có ép các cô phản bội nhà họ Lâm đâu! Cái tôi cần là hủy diệt nhà họ Lâm!”.

Nói đến đây, vẻ mặt anh trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Lâm Nhược Nam co rúm người trên sô pha, run lên bần bật.

Lâm Chính mặc kệ cô ta, vùi đầu vào xử lý văn kiện mà Mã Hải mang tới hôm nay.

Lâm Nhược Nam nhấp nhổm không yên, như ngồi trên bàn chông.

Cái Lâm Chính cần chính là hiệu quả này.

Đến đây mấy ngày, Lâm Nhược Nam đều ở phòng làm việc của Lâm Chính.

Lâm Chính hoàn toàn coi cô ta là không khí, nhưng là để che giấu dấu vết của cô ta, tránh để lộ tin đồn Lâm Nhược Nam đang ở Dương Hoa.

Lâm Nhược Nam cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn ở yên một chỗ, cũng không lên tiếng quấy rầy.

Cho đến ngày thứ tư, Lâm Nhược Nam không nhịn được mà lên tiếng.

“Sư phụ đã đến Hồng Nhan Cốc được mấy ngày rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa gọi cuộc điện thoại nào nhỉ?”.

“Ừ nhỉ”.

Lâm Chính cũng ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện, nhíu mày nói: “Nếu chỉ là thương lượng thì cũng không cần phải lâu thế chứ?”.

“Chẳng lẽ… sư phụ xảy ra chuyện gì rồi sao?”, cả người Lâm Nhược Nam run rẩy, sợ hãi nói.

Lâm Chính không nói gì, nhưng trong lòng đã có dự cảm không lành.

Đúng lúc này, Mã Hải gõ cửa phòng làm việc.

“Mời vào”.

Lâm Chính nói.

Mã Hải bước vào phòng làm việc, hơi cúi người, nghiêm túc nói: “Chủ tịch Lâm, phía Hồng Nhan Cốc… gửi tin tới ạ!”.

“Tin gì? Mau mang lại đây cho tôi xem!”, Lâm Chính nói.

Mã Hải không nói gì, im lặng một lát rồi khẽ vẫy tay.

Chỉ thấy người bên ngoài khiêng một chiếc hộp vuông vào, đặt lên trên bàn.

Lâm Chính có thể ngửi thấy mùi máu tanh tỏa ra từ chiếc hộp này một cách rõ ràng.

Anh lập tức nhìn vào bên trong, sau đó mở to hai mắt.

Thứ đựng trong chiếc hộp… chính là đầu của Phong Thanh Vũ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK